• Năm 25 tuổi

    hoang-hai-thuy-25-tuoi.jpg

    Hoàng Hải Thủy, năm 25 tuổi, trong căn nhà 78/5 đường Mayer, mới đổi tên là đường Hiền Vương, Tân Định, Sàigòn, Năm 1957.
  • Thể Loại

  • Được yêu thích …

  • Bài Cũ

Định Mệnh Đã An Bài (phần 11)

Tôi không thể biết tôi đứng ngây ở đó nhìn mặt Hồng Loan trong bao nhiêu lâu. Óc tôi như bị tê liệt vì kinh hoàng. Tôi không suy nghĩ được, không cử động được. Tôi chỉ nhận biết được một sự kiện. Hồng Loan đã chết, văn phòng này bỏ hoang không có ai tới làm việc nên trong ngày hôm nay không ai vào đây để thấy xác người đàn bà này, đêm qua khi tôi đấm nàng với ý định làm cho nàng ngất đi, gây ra thương tích nhẹ cho nàng để cảnh sát tin ở cuộc bắt cóc, tôi đã không đấm quá mạnh và khi ngã xuống, đầu nàng đập mạnh xuống sàn gỗ hoặc vào cạnh chân bàn và nàng đã chết vì thế…

Tôi choàng giật mình tỉnh cơn mê hoảng vì một tiếng động lạ ngoài kia. Tiếng động cơ của chiếc xe hơi chạy tới.

Tắt đèn bấm nơi tay, tôi lùi lại để nhìn qua cửa sổ ra rừng.

Có ánh đèn pha rọi sáng những thân cây ven con đường đất. Đúng là có xe hơi chạy tới. Rồi chiếc xe hiện ra giữa những hàng cây. Ánh đèn pha từ xe chiếu ra cho tôi thấy hình bóng của một chiếc xe Jeep. Xe cảnh sát. Cảnh sát tới. Tôi sẽ bị bắt quả tang ở đây. Với cái chết của Hồng Loan, tôi không làm sao có thể thoát khỏi chết. Bức thư tuyệt mệnh của Văn không giúp gì được tôi khi Hồng Loan chết.

Năng lực tiềm tàng trong bản thân tôi, một năng lực mà chính tôi cũng không ngờ là tôi có thể có, lúc đó phát hiện. Tôi không thể để cho cảnh sát bắt ở đây. Nhưng chạy ra cửa chính không còn kịp nữa. Ánh đèn pha xe Jeep đã chiếu thẳng vào khung cửa. Tôi bước tới ô cửa sổ đằng sau định mở để trèo ra ngoài rừng nhưng ô cửa kẹt cứng. Người ta đã dùng mấy cây gỗ đóng bít ô cửa sổ này.

Tôi y như một con chuột sa bẫy.

Xe dừng ngay trước cửa, chỉ còn vài giây đồng hồ nữa thôi, tôi sẽ bị họ bắt và còng tay lại.

Tôi nhìn quanh tìm một chỗ nấp. Trong góc phòng có bốn năm cái thùng gỗ. Tôi đi tới đó. Toàn là thùng không, tôi chui vô lòng cái thùng ở trong cùng. Tôi ngồi thụp xuống và cái thùng vừa vặn che kín tôi. Người đứng bên ngoài không nhìn thấy tôi nhưng nếu có ai bước tới nhìn vào thùng, người đó sẽ thấy tôi ngay tức khắc.

Tôi lúc này đúng là một con chuột chui vào bẫy. Chỗ nấp của tôi không mấy kín đáo nhưng tôi vẫn còn một chút hy vọng: nếu cảnh sảt không biết là có tôi hiện ở trong nhà này, họ không ngờ có tôi ở đây, họ sẽ không tìm kiếm, không sục sạo và may ra tôi vẫn có thể thoát.

Tôi vừa ngồi yên được trong thùng, bên ngoài có tiếng người nói lớn:

– Anh Tư ngồi coi xe. Cẩn thận lấy súng ra. Thằng Sắc vô đây với tao. Lấy đèn bấm trong xe mang vô. Anh Tư nhớ cứ cho xe chạy máy đều nghen…

Trái tim tôi đập loạn khi tôi nhận ra đó là giọng nói của Lê Huy.

Tôi nghe tiếng giầy của Lê Huy nặng nề bước lên thềm nhà gỗ rồi đi vào phòng. Trên trần nhà, tôi thấy có ánh đèn bấm quét qua. Rồi tiếng Lê Huy lại cất lên:

– Coi kìa.. Cửa sổ bị đập bể kiếng… Phong này hình như có người…

Và giọng của một người trẻ tuổi hơn đáp lại:

– Ông Cò… Nhà này bỏ không từ mấy tháng nay. Đâu có ai vô đây làm chi? Trừ mấy chú Việt Cộng vô ngủ nhờ một đêm… Nhà này đồ đạc cũng chẳng có gì đáng giá.

Lê Huy lại nói:

– Nếu đúng là họ bị bắt cóc thì họ có thể bị đưa vô đây… Đây đúng là đoạn đường xe họ dừng lại đêm qua mà…

Tôi ngồi rúm lại trong thùng. Có tiếng chân lệt sệt đến gần góc nhà có xác Hồng Loan nằm nhưng ánh đèn của họ chưa chiếu tới. Tôi lại nghe tiếng Lê Huy nói. Tiếng nói quá gần nghe y như hắn đứng ngay trên đầu tôi:

– Tao vẫn không tin là họ bị bắt cóc… Mẹ kiếp… Ở Việt Nam mình làm gì có nạn bắt cóc, nhất là lại bắt cóc người nhớn. Bắt cóc trẻ nít thì đôi khi cũng có nhưng bắt cóc người lớn với hy vọng đòi tiền chuộc mạng thì hiếm lắm. Bọn gian ở nước mình chưa đủ trình độ và điều kiện nghĩa là chưa có đủ tài nghệ để làm việc đó… Tao vẫn nghĩ rằng vợ chồng nhà nàng vì thiếu nợ quá nhiều trả không nổi, bày đặt ra chuyện lộn xộn để đánh lừa nhà chức trách, để đem nhau trốn đi đâu đó…

Rồi y tiếp, giọng bực dọc:

– Coi qua đây rồi đi về cho lẹ mầy…

Tôi nín thở. Ánh đèn quét tới gần chỗ tôi nấp rồi tiếng chân đến gần hơn. Tôi nghe rõ tiếng Lê Huy chửi thề:

– Mẹ kiếp… Chi vậy mày? Ai nằm đây? Phải chị vợ thằng cha Vũ Minh Văn không?

Tiếng gã trẻ tuổi có vẻ xúc động:

– Đúng bà đó rồi… Bả chết rồi… Người lạnh ngắt à

– Bà này chết dễ thường đã hơn mười hai tiếng đồng hồ rồi… Chết mẹ… Vụ này rắc rối đây…

– Vậy thì đúng là họ bị bắt cóc rồi… Không chừng xác ông Văn cũng bị giết bỏ đâu gần đây…

Giọng nói của Lê Huy có những âm thanh vừa lo âu vừa bực tức:

– Mày ở đây để tao ra xe gọi điện thoại về Tổng Nha, báo cho họ biết. Phải có nhiều người lên đây mới lục xoát được cả vùng này…

Tôi nghe thấy tiếng giầy Lê Huy chạy huỳnh huỵch trên nền nhà và sau đó tiếng y gào lớn trong máy điện thoại liên lạc ngoài xe. Người nhân viên trẻ tuổi ở lại trong phòng đánh máy lửa châm thuốc lá hút. Gã cầm đèn chiếu loạn trong phòng nhưng gã chỉ đứng im bên cạnh xác chết.

Mồ hôi tôi toát ra ướt đầm, tim tôi đập như muốn phá vỡ lồng ngực để nhảy ra ngoài. Tôi không nghe rõ Lê Huy nói những gì vào máy điện thoại nhưng tôi hiểu rằng chỉ nửa giờ nữa thôi, nơi này sẽ đầy nhóc những cảnh sát và nếu tôi muốn thoát khỏi bị bắt, tôi phải lọt khỏi nơi này trước khi những xe cảnh sát sắp tới đến nơi.

Vài phút sau, Lê Huy trở vào:

– Họ tới ngay. Mình cần có nhiều người để khám xét mấy căn nhà bên kia. Chú mày nói đúng. Rất có thể chúng còn giam Vũ Minh Văn ở đâu quanh đây…

Gã trẻ tuổi nói:

– Bà này có vẻ bị đau đớn nhiều trước khi chết. Sao không thấy có vết máu nào hết? Không biết bả vì sao mà chết/

Giọng Lê Huy cấm cẳn:

– Tao cũng làm sao biết được? Phải chờ bác sĩ luật y tới khám nghiệm tử thi mới có thể biết chắc được. Có điều tao lấy làm lạ là tại sao bà này lại bị trói tay chân vậy cà? Bà bị trói lúc còn sống chớ? Làm gì có thằng khùng nào đi trói chặt chân tay một người đã chết bao giờ. Tao thấy vụ này rắc rối, khả nghi hết sức. Dường như bọn làm vụ này không phải là bọn chuyên nghiệp. Nhà đó có một thằng thư ký tao ngờ hết sức. Coi bộ thằng đó gian xảo lắm.

– Có phải thằng tên là Quang không, ông?

– Chính nó. Tao có nhờ tìm “phít” coi nó có án tích hay bị nghi ngờ dính líu vào vụ bất hợp pháp nào không. Nhưng tao chưa nhận được kết quả. Thằng đó khả nghi lắm. Tao phải cho thằng theo dõi hành động của nó mới được.

– Ông Cò à. Theo tôi nhận xét thì… vụ Vũ Minh Văn đau ốm đúng là một vụ bày đặt. Cha nó vẫn mạnh như voi.

– Tao cũng nghĩ vậy. Rất có thể là họ âm mưu làm một “cú” gì đó. Cả chị đàn bà này cũng ở trong âm mưu đó. Chú mày coi. Dây trói này yếu quá. Đúng là trói giả vờ. Nếu trói thật sự mà dùng loại dây này, trẻ con nó cũng có thể tự làm đứt được…

– Nhưng bà… chết thì lại không có vẻ giả đò chút nào.

– Ừ…

Có tiếng người nói từ ngoài cửa vọng vào:

– Ông Cò. Tôi đã đi coi qua hai căn phòng bên kia. Hoàn toàn bỏ không. Không có gì khả nghi hết. Dường như đã lâu không có người vô đó.

Tiếng Lê Huy đáp ra:

– Được rồi. Anh ngồi xe coi họ có gọi gì cho mình không. Lúc nào xe họ tới thì nhớ bật đèn pha cho họ biết chỗ.

Yên lặng một lúc. Sau đó tôi lại nghe tiếng Lê Huy nói:

– Tao lại vừa nghĩ ra được một giả thuyết mới. Chỉ mới là giả thuyết thôi, chưa có bằng cớ nhưng tao thấy hợp lý lắm. Như vầy. Có thể bà này bị chính ông chồng là Vũ Minh Văn giết chết rồi trói lại, hắn muốn làm cho bọn mình tưởng là mụ vợ hắn bị bọn bắt cóc giết chết. Trong khi bọn mình bận tìm bọn bắt cóc thì hắn ung dung trốn đi…

– Nhưng tại sao hắn lại giết vợ chớ? Tôi sợ giả thuyết của ông không vững…

– Vợ chồng hắn sống với nhau không được êm đẹp. Tao nghe nói vợ hắn coi thường hắn và định bỏ hắn. Chị đàn bà này nguyên là một em chơi bời hạng sang ở Sài Gòn. Vũ Minh Văn lấy được nàng làm vợ nhờ có tiền và chưa có vợ. Bây giờ khi hắn khánh kiệt tài sản bị vỡ nợ, vợ hắn bỏ rơi hắn để đi lấy thằng khác là chuyện có thể xảy ra. Có thể hắn giết vợ vì hắn quá yêu vợ, hắn không muốn mất vợ. Cũng rất có thể là ý kiến đi Đà Lạt dưỡng bệnh là do vợ hắn đưa ra. Hắn bằng lòng đi dưỡng bệnh nhưng trên đường đi đêm qua, chợt hắn biết vợ hắn định cho hắn lên bệnh viện để dễ dàng cho hắn rơi nên hắn nổi giận. Hắn đánh nàng chẳng hạn rồi vì quá tay, hắn làm nàng chết. Hắn mới cho xe vô đây, tìm dây trói nàng lại, bỏ nàng nằm đây rồi một mình trốn về Sài Gòn với cái xe hơi.

– Có thể lắm. Ông xét đoán rất cừ…

– Thôi cứ để cho nàng nằm đây. Tao ra xe về Tổng Nha báo ngay cho ông sếp giả thuyết mới của tao coi ổng nghĩ sao. Chú mày chịu khó cầm đèn đi qua hai căn nhà bên kia soát lại lần nữa coi. Tao sợ anh Tư ảnh không quen, có gì lạ ảnh cũng không thấy. Bọn mình nên tìm trước đi. Để cho bằng chứng lù lù ra đó mà mình nói là không có gì, lát nữa anh em họ lại tìm thấy mắc cỡ.

Gã nọ sốt sắng:

– Ông yên trí. Để tôi qua coi…

Tôi nghe tiếng chân họ ra khỏi phòng. Họ đi ngang hai cây đèn bấm đi nên quanh tôi bống tối trở lại dầy đặc. Đây chính là lúc tôi thoát thân. Nếu lúc này mà tôi không ra thoát được đây thì tôi sẽ chẳng bao giờ thoát thân được.

Tôi chui ra khỏi thùng và tới ghé mắt nhìn qua khe cửa sổ.

Chiếc xe jeep đậu ngay trước cửa nhà. Cặp đèn pha chiếu vào rừng sáng rực một vệt dài. Máy xe vẫn nổ rì. Lê Huy đứng bên xe, y đang nói vào máy điện thoại gắn trong xe. Tôi bước mấy bước dài tới bên cửa ra vào. Tới đây rồi lại nép vào bên cửa nhìn ra. Lê Huy đứng quay lưng lại tôi. Người tài xế ngồi trên xe đang mải nhìn ra đường. Tôi mà bước ra khỏi cửa đúng lúc anh tài xế hay Lê Huy nhìn lại là đời tôi tàn…

Gã cảnh sát đang kiểm soát hai căn nhà bên cạnh cũng có thể trở lại và trông thấy tôi. Nhưng tôi không thể chờ đợi được lâu hơn nữa. Tôi lẹ chân bước ra hiên nhà và nhón gót đi xuống bãi cỏ đầu nhà.

Tôi đi nép vào vách gỗ của căn nhà. Bóng đêm bao trùm lấy tôi nhưng tôi vẫn chưa hết nguy hiểm. Vì cặp đèn pha của chiếc xe jeep chiếu thành hai vệt sáng dài cắt đôi đoạn đường tôi phải đi để về chỗ đậu xe mà tôi thì nhất định phải về được tới chỗ đậu xe trước khi những chiếc xe khác của cảnh sát tới, tôi mới có thể về thoát được tới Sài gòn.

Tôi biết rằng tính mệnh của tôi đêm nay hoàn toàn trông cậy vào may rủi, không còn có khéo hay vụng dại hoặc suy tính gì nữa, may thì tôi có thể về thoát được tới Sài gòn, không may thì tôi bị nhìn thấy. Tôi còn biết rằng nếu không bước chân đi ngay, tôi sẽ cứ đứng chết đi ở đây cho đến lúc bị họ bắt.

Vì vậy, không suy nghĩ gì nữa, tôi bước đi, những bước chân nặng như có đá đeo. Đầu cúi xuống, chân bước chậm, tôi cứ thế đi thẳng vào rừng cây trước mắt.

Cũng may là trời đêm không trăng sao. Ánh sáng của cặp đèn pha không đủ làm sáng tất cả cảnh vật quanh mấy gian nhà bỏ hoang. Vào tới rừng cây tôi cắm đầu chạy thẳng vào chỗ tôi đậu xe. Khi xe tôi đã chạy đàng hoàng trên đường về Sài gòn giữa mấy cái xe bé, tôi gặp ba chiếc xe cảnh sát chạy hết tốc lực ngược đường. Tôi bàng hoàng như người đang sống trong mơ. Tại sao tôi về được tới Sài gòn? Tôi cũng không biết nữa.

*****

Chỉ khi về được tới vi la, vào tới căn phòng Thúy vừa ở và mới đổi cho tôi, tôi mới tỉnh lại và tôi mới nhận rõ được tình trạng nguy hiểm rùng rợn mà tôi vừa sa vào vì cái chết bất ngờ của Hồng Loan.

Trong căn nhà hoang giữa rừng hồi nãy, ngay sau khi tôi tìm ra được xác nàng và thấy nàng đã chết, những sự việc theo nhau dồn dập tới làm tôi không kịp suy nghĩ. Bây giờ tôi còn nguyên kinh ngạc trước sự việc thập phần hoàn hảo của tôi. Một cái chết bất ngờ. Điều nguy hiểm, rùng rợn và bất ngờ nhất là chính tôi đã giết nàng. Nàng bị chết vì tay tôi.

Tôi đã trở thành kẻ sát nhân.

Bức thư tuyệt mạng của Văn viết lại cho luật sư Thanh mà tôi còn giữ làm bùa hộ mệnh có thể bảo đảm cho tôi khỏi bị kết án là giết Văn, nhưng nó hoàn toàn xa lạ với cái chết của Hồng Loan.

Đêm qua, sau khi đấm hụt nàng cú thứ nhất, tôi đã hoảng loạn và đấm nàng cú thứ hai quá nặng tay. Nhưng tôi vẫn nhớ rõ là lúc đó nàng chưa chết ngay. Tôi vẫn thấy nàng thở đều sau khi ngất đi. Chắc là lúc nàng ngã, đầu nàng đạp quá mạnh xuống sàn, nàng có thể chết vì ngạt thở: tôi đã đút cái khăn tay của nàng vào miệng nàng. Rất có thể tôi đã đút khăn quá chặt.

Nằm rũ trên giường, tôi cũng giống như một cái xác chết. Tôi hối hận vì đã tham tiền mà dựng lên âm mưu này. Cũng giống như đa số những anh làm bậy ở cõi đời này, tôi chỉ thấy hối hận sau khi đã phạm tội, sau khi đã làm những việc không sao cứu vãn được. Và cũng như tất cả những âm mưu kế hoạch gian xảo khác, chỉ khi thi hành kế hoạch mới xảy ra, mới thấy có những bất ngờ hoàn toàn… bất ngờ. Đã có không biết bao nhiêu tay gian hùng bị chết trước tôi vì những bất ngờ ngoài dự tính đó…

Bây giờ tôi phải làm sao đây? Trong vi la này tôi còn một xác chết nữa, xác chết Vũ Minh Văn. Tôi không thể bỏ mặc xác Văn nằm mãi trong tủ lạnh… Nhưng kế hoạch của tôi dự tính có sự cộng tác của Hồng Loan. Bây giờ nàng đã chết rồi, số tiền bồi thường nếu được hãng bảo hiểm trả sẽ được trao cho bà chị của Văn, tôi không còn chút hy vọng nào có thể có bạc triệu.

Việc quan trọng của tôi bây giờ không còn là việc lấy tiền bảo hiểm nữa mà là việc chạy tội. Nếu tôi đem được xác Văn đi bỏ ở nơi nào đó có thể nào tôi thoát tội được không? Nếu tối làm cho cảnh sát tưởng rằng cả Văn và Hông Loan đều bị bọn bắt cóc giết? Trong bộ óc mệt mỏi rời nặng những tuyệt vọng của tôi bỗng lóe sáng một tia hy vọng tôi nghĩ đến chuyện đó.

Phải làm sao cho cảnh sát tưởng rằng vợ chồng Vũ Minh Văn đều bị bọn gian bắt cóc họ giết hại… Thanh tra Lê Huy có nghi ngờ tôi thật nhưng y chưa có qua một bằng chứng nào. Và bây giờ cả hai vợ chồng Văn đều cùng bị giết, y sẽ không còn có lý do ngờ tôi âm mưu với Hồng Loan nhất là cái chết của Hồng Loan. Tôi không còn là người hy vọng được chia tiền bồi thường bảo hiểm. Và tôi không có lý do nào để giết Hồng Loan. Giả thuyết vợ chồng Văn bị bắt cóc rồi sợ bị lộ, vì tra tấn lỡ tay, bọn gian đã làm chết cả hai vợ chồng đứng vững hơn.

Ngay lúc này, khi cảnh sát chưa tìm ra được tung tích Văn, họ đang nghi là chính Văn đã giết vợ, lỡ tay hoặc cố ý. Tôi đã nghe lỏm được Lê Huy nói ra sự nghi ngờ đó khi y tìm ra xác Hồng Loan…

Đang nằm tôi ngồi bật dậy khi tôi nghĩ ra được một cách có thể thoát chết: đổ hết tội lỗi cho Vũ Minh Văn.

Đổ lỗi cho kẻ đã chết bằng cách nào, như thế nào? Có thể được không? Những câu hỏi quay cuồng trong óc tôi làm cho tôi phải ra khỏi giường, đi đi lại lại trong phòng. Có thể được lắm… Văn đã tự tử bằng một viên đạn y tự bắn vào đầu. Bây giờ tôi cần mang xác y ra, đặt ở đâu đó với khẩu súng trong tay y, khi cảnh sát tìm thấy xác Văn, họ sẽ nghĩ rằng sau khi lỡ tay đánh chết vợ, Văn đã hối hận và tự tử. Cảnh sát sẽ không thể biết rằng Văn đã chết trước vợ cả tuần lễ. Đúng rồi. Tôi vẫn còn có thể thực hiện nốt phần cuối của kế hoạch định trước. Kế hoạch của tôi trước đây định làm giả Văn bị bọn bắt cóc giết để Hồng Loan nhận tiền bồi thường, giờ đây vì sự bắt buộc, phải đổi ra là Văn tự tử sau khi giết vợ. Tôi vẫn có thể thoát tội.

Điều dễ thực hiện nữa là nết làm giả Văn tự tử, tôi không cần phải vất vả đem xác Văn đi đâu xa, tôi có thể cho Văn chết ngay trong nhà này. Cảnh sát sẽ nghĩ rằng vì tuyệt vọng, vì hối hận, vì cùng đường, vì không còn nơi nào dung thân Văn trở về đây và y tự tử chết ngay trong nhà y, những kẻ chán đời tự tử thường có phản ứng trở về nơi mình đã sống những ngày sung sướng để chết như thế.

Càng nghĩ, tôi càng thấy tin tưởng trở về. Với cái chết bất ngờ của Hồng Loan, tôi gặp xui xẻo. nhưng tuy xui nhưng vẫn không phải là tuyệt lộ. Thúy không ngủ trên nhà này nữa, tôi càng rảnh tay hành động, tôi có thể bình tĩnh đem xác Văn ra khỏi tủ lạnh bất cứ lúc nào tôi muốn.

Tôi chỉ còn cần thì giờ để sắp đặt làm sao cho cảnh sát phải tin là Văn tự tử. Cứ kể thì cũng mỉa mai: Vũ Minh Văn chết vì tự tử, tôi đem dấu xác y đi để làm thành một vụ ám sát, bây giờ tôi lại phải vất vả dàn cảnh cho nó trở lại là một vụ…tự tử.

Nếu Văn tự tử bằng súng trong nhà này, phải có tiếng súng nổ và Thúy là người ở trong nhà này. Thúy phải nghe thấy tiếng súng nổ. Đó là việc mà tôi cần suy nghĩ kỹ để thực hiện. Việc đó cũng chẳng có gì khó lắm. Tôi tìm ngay ra được cách giải quyết. Tôi sẽ đem xác Văn ra khỏi tủ lạnh, đặt y vào phòng làm việc của y, chờ chừng mười phút cho xác y hết hơi lạnh rồi tôi cầm khẩu súng lục của y nổ một phát lên trời. Chắc chắn Thúy ngủ ở căn phòng trên ga-ra dưới kia sẽ nghe rõ tiếng nổ đó. Nổ súng xong, tôi nhét khẩu súng vào tay Văn rồi tôi sẽ hớt hải ra khỏi phòng để rồi cùng vào phòng Văn tìm xác Văn một lúc với Thúy.

Nghĩ như vậy xong, tôi lập tức đi sang phòng giấy của Văn lục tìm hộp đạn súng lục của Văn. Tôi cần ít nhất là một viên đạn để lắp thêm vào ổ đạn trong khẩu súng lục của Văn. Để tránh bại lộ, tôi dùng đèn bấm chứ không bật đèn điện. Tôi tìm thấy hộp đạn trong một ô kéo bàn viết của Văn sau vài phút tìm kiếm. Tôi chỉ lấy ra khỏi hộp một viên đạn bỏ vào túi áo.

Đêm nay tôi không còn gì để làm nữa ngoài việc nằm ngủ. Ngày mai tôi sẽ lấy khẩu súng lục ra khỏi tủ lạnh trước để tra thêm đạn. Đêm mai tôi sẽ đem xác Văn ra khỏi tủ lạnh và thực hiện ngay kế hoạch. Vào khoảng bốn giờ chiều mai tôi sẽ tắt điện tủ lạnh. Tới khoảng nửa đêm, xác Văn tuy nằm trong đó, nhưng vì không có hơi lạnh, sẽ trở lại gần như bình thường, sẵn sàng chờ được đem ra ngoài.

Tôi thay quần áo và vào giường nằm lúc 2 giờ sáng. Tôi lại cảm thấy dễ chịu. Người thông minh vẫn lợi thế hơn. Hồi mới khám phá ra cái chết của Hồng Loan, tôi bối rối, kinh hoàng tưởng chừng như phen này chết đến nơi, chết không còn chạy đi đâu được, chạy lên trời cũng không thoát. Nhưng chỉ sau một lúc bàng hoàng, rối trí, tôi lại sáng suốt và lại tìm được lối thoát. Nếu tôi thoát được lần này tôi sẽ không bao giờ còn làm bậy nữa. Có dử kẹo tôi cũng không còn dám… Tôi sẽ cố làm ăn lương thiện và tôi tin rằng nếu tôi thành thật, tôi sẽ có thể làm Thúy cảm động và tôi vẫn không mất nàng. Khi yêu nhau, người ta có thể làm được những việc mà người ta vẫn yên trí là không thể làm được.

Tôi nghĩ rằng cái chết của Hồng Loan cùng cơn kinh hoàng bất hủ vừa qua đối với tôi là một bài học hay, vô giá. Nó giúp tôi bỏ được lòng tham cứ thấy tiền là tối con mắt lại, là toan tính, mưu mẹo để chiếm được tiền cho bằng được. Nó cho tôi mở mắt thấy rằng kiếm tiền bằng cách bất lương là việc thật khó. Bất lương hay không làm mà mong có tiền thường chỉ hại thân mà tiền không có vẫn hoàn không có. Nếu cứ tham lam và giầu thiên hạ đã chẳng còn ai nghèo. Nếu cứ làm bậy mà không bị tù tội và những nhà tù trong thiên hạ đã chẳng có ma nào ra vô…

Tôi sẽ làm ăn chăm chỉ, cần mẫn và lương thiện để có điều kiện cưới Thúy làm vợ. Ở đất Sài gòn tiền rừng bạc biển này công việc làm ăn và cuộc sống thật dễ dàng. Ở Sài gòn chỉ cần người ta đừng chơi bời, đừng sa đọa, đừng cờ bạc, đừng lười biếng, chỉ cần chịu khó là bất cứ người nào cũng có thể trở thành giàu có. Giầu lớn thì không giầu nhỏ ở Sài gòn thật dễ. Tôi tin chắc như vậy.

Ý nghĩ lạc quan đó làm cho tôi ngủ đi êm ả, dù trước đó tôi vừa trông thấy xác người đàn bà chết vì tay tôi, đêm tôi ngủ vẫn không có ác mộng, cũng không hề phảng phất hình bóng nào của nạn nhân. Tôi còn ngủ ngon lành hơn những đêm trước nhiều.

*****

Khi tôi thức dậy, sáng đã lâu. Nhìn đồng hồ, tôi thấy đôi kim chỉ 9 giờ sáng. Tôi nghe tiếng Thúy đi lại dưới nhà.

Tôi đi tắm, cạo mặt, bận quần áo mới. Khi xuống gặp Thúy, tôi hoàn toàn tỉnh táo và thấy có đủ khả năng đối phó với tất cả. Thúy làm sẵn bữa điểm tâm gồm cà phê với bánh mì trứng chờ tôi dậy. Tôi và nàng ngồi ăn sáng đối diện nhau trong tòa nhà vắng như một cặp vợ chồng trẻ nhà giàu. Khung cảnh buổi sáng thật thơ mộng và gợi cảm.

Gần Thúy, tôi thấy một sự kiện lạ. Đó là việc càng gần nàng tôi càng thấy tâm hồn tôi thêm thanh cao, nhẹ nhàng. Lẽ ra sống gần nàng riêng rẽ xa cách tất cả trong tòa nhà rộng này, dục vọng của tôi phải nổi lên chứ? Với những người đàn bà khác thì vậy nhưng với Thúy, tôi thấy tôi khác hẳn. Trong tôi không thấy có những ý nghĩ là bậy, không có những ham muốn, thèm thuồng về xác thịt. Cổ nhân nói:”gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” thật đúng. Gần Thúy tôi thấy tôi ngày một thêm trong sạch.

Nhưng tôi vẫn không quên những việc phải làm. Tôi muốn cho vụ này xong đi để tôi cùng Thúy đi nơi khác sống một cuộc sống khác. Tôi bảo nàng:

– 11 giờ này luật sư Thanh tới đây. Tôi nhờ Thúy giúp tôi. Chúng mình làm một bản tổng kê số tiền nợ của ông Văn đưa cho luật sư Thanh.

Hôm qua Thúy có nói tới ý định ra đi trong ngày hôm nay. Nếu để nàng đi hôm nay thì hỏng cả. Sự có mặt của Thúy trong nhà này cần thiết cho tôi hơn bao giờ hết. Tôi cần có một người làm chứng khi này có tiếng súng nổ. Tôi cần Thúy khai với cảnh sát rằng nàng nghe thấy tiếng súng nổ và đó chính là tiếng súng tự tử của Vũ Minh Văn.

Nhưng sáng nay Thúy không nhắc gì đến chuyện ra đi. Tôi tạm yên tâm. Chỉ cần Thúy ở lại trong vi la này đêm nay nữa thôi.

Ăn sáng xong, nàng vào phòng giấy của Văn cùng tôi. Chúng tôi bắt tay vào việc. Tôi lấy hết giấy tờ cùng những tập hồ sơ trong những ngăn kéo của Vũ Minh Văn đổ ra mặt bàn. Tôi và nàng cùng coi những giấy tờ đó. Tờ nào thấy cần thì để riêng qua một bên. Chúng tôi làm việc chừng nửa giờ chợt Thúy dừng lại, tay nàng cầm một phong bì dầy. Bì thư được dán kín bằng si đỏ trông cũng biết đó là một văn kiện gì quan trọng.

– Chi vậy Thúy? Tôi vội vã hỏi nàng.

– Anh coi nè…

Nàng đưa phong bì cho tôi. Trên mặt bì có viết mấy hàng chữ đậm nét. Tôi nhận ra đó chính là nét chữ của Văn:

Gửi Luật sư Lê Quí Thanh

Ý định cuối cùng và di chúc của Vũ Minh Văn.

Tôi nhìn dòng chữ viết trên bì thư rất lâu. Không hiểu vì lý do gì cái bì thư này làm cho tôi lo sợ. Linh tính cho tôi biết trong bì thư này có chứa đựng một cái gì đó có thể gây tai hại cho tôi. Tôi cần bóc thư ra đọc di chúc của Văn trước khi trao nó cho luật sư Thanh, nhưng tôi không thế tự tiện bóc thư ra coi trước mặt Thúy.

Cười gượng, tôi đặt bì thư lên góc bàn:

– Lát nữa luật sư Thanh tới, mình sẽ đưa thư này cho ông ta. Theo tôi nghĩ Vũ Minh Văn có gì để lại đâu mà làm di chúc. Chắc trong thư này cũng chẳng có gì quan hệ.

Chính tôi, tôi cũng thấy trong giọng nói của tôi có những âm thanh kỳ lạ. Tôi vội lảng chuyện:

– Chúng mình nên làm lẹ cho xong đi…

Chúng tôi kiểm chưa hết chồng giấy tờ khi luật sư Thanh tới. Đến lúc đó tôi đã được biết gần đúng con số tiền nợ của Văn. Văn thiếu nợ thiên hạ trên dưới 10 triệu đồng. Với số tiền bán cái xe Mercury, tiền sang lại vi la này, người khéo xoay sở lắm cũng chỉ thâu được một số tiền 5 triệu đồng là tối đa.

Luật sư Thanh tới trong chiếc xe peugoer đen. Gần như chạy theo sát chiếc xe của Thanh là một chiếc xe xanh trắng hai mầu của cảnh sát.

Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy luật sư Thanh ra khỏi xe và quay lại chào hỏi những người tới trong xe chạy sau. Lê Huy rồi Đăng từ chiếc xe cảnh sát bước ra. Theo sau là một người đàn ông lạ tôi chưa từng gặp hồi nào.

Gã đàn ông này có một vẻ đặc biệt làm tôi phải chú ý tới hắn. Hắn trạc từ 45 đến 50 tuổi, người tầm thước nhưng hai vai lớn, thân thể có cái vẻ chắc nịch của một võ sĩ Thái cực đạo huyền đai, mái tóc hắn dầy và đã bạc. Nước da hắn đen mai mái, mũi hắn lớn và bẹt. Đặc biệt đôi mắt hắn thật sắc và toàn khuôn mặt hắn toát ra một cái gì lạnh lạnh đầy đe dọa. Tôi nghĩ ngay tới Trần Tiến Vinh, nhân viên điều tra của công ty bảo hiểm, người mà Vũ Minh Văn đã nói trước là rất nguy hiểm. Tự nhiên tôi rùng mình và biết chắc rằng kẻ đó là Trần Tiến Vinh.

Trong xe còn một người đàn ông to béo nữa bước ra. Ông này có vẻ là thượng cấp của Lê Huy. Tôi thấy Lê Huy và Đăng đều lùi lại nhường cho người đàn ông to béo bước lên nói chuyện với luật sư Thanh. Ông này lại tỏ vẻ kính nể gã đàn ông lạ mặt. Ông ta nhường cho hắn vào nhà trước.

Tôi đứng yên nhìn họ vào nhà trong lúc tim tôi đập mạnh và hỗn loạn trong ngực tôi.

Luật sư Vinh giới thiệu tôi:

– Chắc Quí ông chưa gặp anh Quang. Anh Quang là thư ký riêng của ông Vũ Minh Văn.

Tôi tiến lên bắt tay hai người lạ. Tôi cảm thấy đôi mắt sắc lạnh của Trần Tiến Vinh nhìn tôi thật nặng trong khi bàn tay hắn, như một gọng kìm, siết chặt bàn tay tôi.

– Anh Quang _ Luật sư Thanh nói tiếp_ giới thiệu với anh đây là ông Trần Tiến Vinh, Trưởng ban điều tra của công ty bảo hiểm Trung Tín. Ông đây là Đặng Xính, Thanh tra Tổng nha cảnh sát…

Như mọi lần, Đăng dừng lại ở bên cửa. Lê Huy hôm nay lại nhũn như con chốt đen, y đứng yên một chỗ nhưng vẫn chăm chú chờ đợi những câu hỏi tới của ông sếp.

Trần Tiến Vinh có vẻ là người điều khiển cuộc gặp mặt hôm nay, y nói ngay:

– Thưa quí vị, tôi không có nhiều thì giờ… Tôi đề nghị chúng ta nói ngay vào chuyện… Chúng ta hãy ngồi quanh một cái bàn lớn…

Tôi đưa họ vào phòng khách. Nhà không có bàn lớn, họ ngồi quanh bàn salon. Trần Tiến Vinh trở thành trung tâm điểm của cuộc nói chuyện. Y trỏ hai chiếc ghế nói với tôi và Thúy:

– Hai người ngồi đây. Chúng tôi cần nhiều đến hai người…

Khi tất cả đã ngồi yên chỗ. Vinh nói:

– Tôi chưa được biết gì hết về vụ này ngoài nhưng sự kiện mà tôi biết là có thể không đúng với sự thực đăng trên các báo. Như các ông đã biết, ông Vũ Minh Văn là một thân chủ của hãng bảo hiểm chúng tôi. Ông Văn có một hợp đồng bảo hiểm nhân mạng ở hãng chúng tôi trị giá tới 16 triệu bạc. Số tiền đó đủ lớn để hãng chúng tôi phải mở một cuộc điều tra đầy đủ về sự vắng mặt đầy nghi vấn của thân chủ của chúng tôi. Tôi xin một vị nào trong cơ quan cảnh sát cho tôi biết rõ đầu đuôi nội vụ?

Thanh tra Đặng Vinh ra hiệu cho Lê Huy hẵng giọng, đổi kiểu ngồi và kể.

– Hồi 10 sáng chủ nhật vừa qua, chúng tôi được anh Quang đây gọi điện thoại tới báo tin ông Vũ Minh Văn dường như đã bị mất tích một cách bí mật. Theo anh Quang cho biết thì… Trong đêm thứ bảy rạng ngày chủ nhật vừa qua ông bà Vũ Minh Văn đã đưa nhau lên Đà Lạt bằng xe hơi nhà do chính bà Văn cầm lái. Bà Văn đưa ông Văn tới dưỡng đường La Santé ở Đà Lạt để dưỡng bệnh. Ông Văn đã bị đau chừng một tuần trước đó. Nhưng hai ông bà không đi tới nơi mà cũng không thấy trở về nhà. Họ bị mất tích giữa đường. Cùng trong đêm đó có một cảnh sát viên công lộ chạy xe máy đẩu trên quốc lộ đã gặp chiếc Mercury của ông bà Văn chạy trên khoảng đường sắp tới Định Quán. Theo lời khai của viên cảnh sát này có chiếc xe Mercury chạy về phía Định Quán và trên xe có hai người, một đàn ông và một người đàn bà. Vì xe hơi chạy nên viên cảnh sát qua mặt xe hơi. Dường như xe của ông bà Văn bị chặn lại trong khoảng đường đó.

Thanh tra Đặng Xính cất tiếng:

– Ông Văn đau bệnh gì mà phải lên tận dưỡng đường ở Đà Lạt?

Luật sư Thanh trả lời:

– Ông Văn bị chứng suy nhược và loạn thần kinh. Ông ta uống nhiều rượu quá. Trước đó bà Văn có nói với tôi về chứng bịnh của ông Văn và ý định đưa ông ta lên nghỉ nhiều ngày ở dưỡng đường La Santé trên Đà Lạt. Dưỡng đường đó của một bác sĩ người Pháp chuyên trị bệnh cho những ông bà giàu tiền. Tình trạng suy nhược của ông Văn cần nghỉ ngơi lâu mới có thể phục hồi và chỉ nghỉ ngơi ông Văn cũng có thể mạnh lại, nhưng bệnh trạng đó không thể chữa được trong vài ngày ở Sài gòn. Trong thời gian sau này công việc làm ăn của ông Văn lại không được trôi chảy lắm. Đó cũng là một nguyên nhân làm cho ông ta cần được tĩnh dưỡng. Anh Quang đây là một người bạn của ông Văn, anh Quang biết về tình trạng của Văn hơn ai hết…

Vinh nhìn tôi. Tôi có cảm giác như đôi mắt sắc của hắn như một lưỡi dao nhọn, đâm tôi thủng từ đằng trước ra đằng sau:

– Anh Quang làm ơn cho biết… những ngày sau này, tính tình ông Văn có gì đáng nói không? Ông ta có hay hung dữ, la hét, đập phá không?

Đúng như tôi đã nghĩ đêm qua-những suy nghĩ của tôi không phải là vô ích-những người này cũng đã nghi ngờ đến việc Vũ Minh Văn có thể giết vợ. Có nghi ngờ, họ mới hỏi tôi về tính tình của Văn. Tôi cần phải khôn khéo lắm mới được, phải làm sao cho họ thấy rằng đó là họ tìm ra chứ không phải tôi chỉ cho họ biết. Tôi đáp:

– Tôi không thấy ông Văn có vẻ gì là hung dữ cả. Suốt mấy ngày ở nhà, tôi chỉ thấy ông nằm ngủ li bì suốt ngày… Tôi có cảm giác như ông có sài …ma túy…

Lê Huy bật nhổm:

– Ma túy? Cái gì: ma túy? Lại có chuyện ấy nữa sao? Tại sao anh không nói cho tôi biết chuyện đó từ sớm?

– Tôi có nói với ông là tôi thấy ông Văn ngủ li bì suốt ngày.

– Ngủ li bì với sài ma túy là hai việc khác hẳn nhau.

Vinh ngắt ngang, hắn có vẻ sốt ruột:

– Ông Văn có bằng lòng đi nằm dưỡng đường không?

Tôi lặng thinh. Luật sư Thanh đáp:

– Theo tôi biết thì ông Văn bằng lòng. Chính bà Văn nói với tôi như thế. Bả đã phải thuyết phục nhiều mới được ông ta bằng lòng.

Vinh nói cộc lốc:

– Tôi hỏi anh Quang chuyện đó. Nếu ông Văn bằng lòng đi hay không, người biết rõ phải là anh Quang. Bà Văn muốn ông chồng đi dưỡng bệnh nên cố gắng thuyết phục. Nhiều khi ông Văn không bằng lòng, bà vợ cũng cứ cho là bằng lòng…

Đến lượt tôi phải nói:

– Về chuyện đó thì thật là tôi không được rõ. Như tôi đã nói lần nào vào phòng, tôi cũng thấy ông Văn ngủ. Tôi không hề nghe ông ấy nói gì về chuyện đi dưỡng bệnh ở Đà Lạt.

Yên lặng một lát, Vinh hất hàm về phía Lê Huy:

– Ông làm ơn kể tiếp…

Lê Huy lại hắng giọng:

– Theo như tôi thấy thì.. có thể vì ông Văn thiếu nợ quá nhiều.

Trần Tiến Vinh lại ngắt lời:

– Có ông nào viết đích xác số tiền nợ của ông Văn không?

Luật sư Thanh nhìn tôi, tôi nói:

– Tôi có làm một bản kê khai tiền nợ của ông Văn theo lời yêu cầu của luật sư Thanh. Tôi chỉ làm bảng kê khai hồi sáng nay nên chưa xong hẳn. Tôi thấy ông Văn thiếu nợ tất cả khoảng 12 triệu đồng… Có thê hơn…

Lại yên lặng một lát, rồi Lê Huy nói tiếp:

– Thoạt đầu tôi nghĩ rằng ông bà Văn có thể trốn đi vì thiếu nợ quá nhiều không thể trả được. Tôi lập tức cho lệnh tìm chiếc xe của họ. Vì là xe Huê Kỳ nên rất dễ tìm. Ngay sáng hôm sau, tức là sáng chủ nhật, chúng tôi tìm thấy chiếc Mercury bỏ ở bãi đậu xe sau trụ sở quốc hội ở đường Tự Do xe bỏ đó nhưng không ai trông thấy người mang xe về đó. Tôi có cho điều tra ở phi cảng nhưng không thấy dấu vết gì của vợ chồng họ. Căn cứ trên bằng cớ là chiếc xe bỏ ở Sài gòn, chúng tôi phỏng đoán rằng trong đêm thứ bẩy, xe của họ chưa đi tới Định Quán thì quay trở lại Sài gòn. Hoặc ít nhất trong hai vợ chồng cũng có một người trở lại Sài gòn cùng với chiếc xe. Cũng có thể là họ bị chặn bắt cóc giữa đường và trong trường hợp đó bọn bắt cóc họ đã mang xe về bỏ ở Sài gòn.

Tôi biết rằng sớm hay muộn, thể nào hôm nay họ cũng phải nói tới Hồng Loan và đến chuyện nàng chết trong căn nhà bỏ hoang giữa rừng. Tuy vậy tôi vẫn nóng ruột muốn nghe họ nói tới ngay. Tôi muốn được biết chắc Hồng Loan vì sao mà chết. Nếu nàng chết sau khi tôi bỏ nàng ở đó đi, tôi chỉ can tội ngộ sát, nếu nàng chết vì cú đấm của tôi ngay sau khi tôi đấm nàng, tôi can tội cố sát. Và ra trước tòa cố sát bao giờ cũng bị coi là nặng hơn ngộ sát.

Tôi phải cố gắng khủng khiếp mới giữ cho tôi ngồi yên hoặc không để lộ nét mặt tố cáo. Lê Huy nói tiếp:

– Suốt ngày chủ nhật, chúng tôi điều tra kỹ đoạn đường từ đầu xa lộ tới Định Quán. Chúng tôi biết chắc rằng nếu có chuyện gì xảy ra ở đoạn đường đó. Chúng tôi đã gặp viên cảnh sát công lộ chạy xe máy dầu và hỏi y thật cặn kẽ. Y xác nhận là chính y trông thấy bà Văn cầm lái xe và ông Văn ngồi bên. Trong xe không có ai khác…

Vinh hỏi ngay:

– Tại sao anh cảnh sát đó lại biết người đàn ông ngồi trong xe với bà Văn đêm đó là ông Văn? Biết đâu người đàn ông đó lại chẳng là một người nào khác? Tại sao lại nói chắc như thế?

Tim tôi đập hụt liền mấy nhịp khi Vinh hỏi câu đó.

Như đoán trước thể nào Vinh cũng hỏi câu dó, Lê Huy mỉm cười. Cái cười có thoáng vẻ ngạo mạn như muốn nói:”Chúng tôi không con nít quá như anh tưởng đâu. Chúng tôi có lý do mới nói chứ.” Y chậm rãi đáp:

– Chúng tôi biết người đàn ông đó là ông Văn vì người bạn đồng nghiệp của chúng tôi tả người đàn ông đó đội nón nỉ, bận áo paraverse màu nâu. Đó chính là bộ y phục ông Văn bận khi đi ra khỏi nhà. Cố Thúy đây là người chứng kiến lúc ông Văn ra khỏi nhà này đã thuật lại cho chung tôi biếy ông Văn ăn bận như vậy…

Vinh nghiêng đầu nhìn Thúy. Y như đến lúc này hắn mới nhìn thấy nàng và biết là trong phòng này có nàng.

– Cô trông thấy ông Văn lúc ông Văn ra khỏi đây?

– Vâng

– Cô biết rõ chứ? Cô đã nhiều lần nói chuyện với ông ấy?

– Thưa không. Tối đó là lần đầu tiên tôi trông thấy ông Văn.

Đôi lông mày rậm tì của Vinh nhíu lại. Y nhận thấy ngay có sự lạ:

– Sao vậy? Tôi nghe nói cô ăn ở luôn tại đây mà?

Càng nghe Vinh đặt câu hỏi, tôi càng thấy sợ hắn. Vũ Minh Văn nói không sai, Trần Tiến Vinh quả là người nguy hiểm.

– Vì tôi mới tới đây làm – Thúy đáp – Khi tôi tới, ông Văn đã đau nên nằm trong phòng. Tôi không được nói chuyện với ông lần nào…

– Lúc đó cô thấy ông Văn ra sao? Ông ta có vẻ đau nặng không?

– Tôi không được rõ. Tôi chỉ thấy bà Văn đỡ ông ấy xuống thang… Trông ông có vẻ rất yếu… Tôi đứng xa chứ không lại gần…

– Nghĩa là không nhìn rõ mặt ông Văn chứ gì?

Tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi sợ bọn Vinh, Lê Huy nghe được tiếng đập của tim tôi.

– Thưa không.

Yên lặng nặng nề lại xuống. Rồi Vinh lại nói với Lê Huy.

– Ông làm ơn kể tiếp…

Lê Huy có vẻ bực bội ra mặt vì thái độ trịnh thượng y như thượng cấp của Trần Tiến Vinh.Y bị Vinh ngắt lời, bắt nói y như y chỉ là một đội viên thường. Với bọn thuộc viên, Lê Huy thường tỏ ra hách dịch nên lúc này y thấy rõ nỗi bực bội của kẻ không được nói năng theo ý mình. Nhưng vì lúc đó có mặt Thanh tra Đặng Xính một thượng cấp của Lê Huy và Đặng Xính lại tỏ ra kính nể Trần Tiến Vinh cho nên tuy bất mãn, Lê Huy cũng vẫn cứ phải làm theo lời.

– Rồi… chúng tôi nhận được tin có báo đã trông thấy ánh đèn xe hơi chiếu sáng trong đêm thứ bẩy ở gần một xưởng cưa trong rừng gần quốc lộ… Ánh đèn xe ở đây ban đêm là một sự khả nghi vì xưởng cưa này đã đóng cửa từ mấy tháng nay. Khi nhận được tin đó tôi lập tức lên ngay nơi đó coi. Khi tôi tới đó là đêm chủ nhật… Tôi tìm thấy bà Vũ Minh Văn trong căn nhà trước kia là văn phòng của xưởng cưa… Bà Văn đã chết…

Thúy thốt ra tiếng kêu khẽ, nàng nhìn tôi, đôi mắt mở lớn tràn đầy ngạc nhiên và sợ hãi. Nàng nhìn tôi như chờ đợi tôi nói với nàng là vừa nghe lầm hoặc người đàn bà mà cảnh sát tìm thấy chết đó là ai khác chứ không phải là bà Văn.

Tôi phải quay mặt đi giả vờ tìm đĩa gạt tàn thuốc để đừng ai nhìn thấy mặt tôi lúc đó.

Tiếng kể chuyện của Lê Huy vẫn vang đều bên tai tôi:

– Bà Văn bị trói chân trói tay, miệng bị nhét khăn, bỏ nằm trong nhà. Cửa vào văn phòng này rất lỏng lẻo vì bên trong chẳng có đồ đạc gì sợ bị mất trộm. Chỉ có mấy cái bàn rẻ tiền, mấy cái tủ gỗ ọp ẹp. Cửa có khóa nhưng đã bị gẫy chốt khóa. Căn cứ trên tình trạng xác nạn nhân, chúng tôi nghĩ rằng nạn nhân bị chết đã lâu, có thê là chết ngay sau khi gặp người cảnh sát công lộ ở ngoài đường.

Vinh đặt câu hỏi mà tôi chờ đợi:

– Bà Văn đã bị giết chết?

– Vâng

– Tại sao? Bị đâm, bị bắn, hay là…?

– Xác nạn nhân không có vết máu. Khám nghiệm sơ khởi cho thấy nạn nhân bị đánh mạnh vào mặt. Nơi mắt phải và dưới cằm nạn nhân có vết bầm tím. Dường như nạn nhân bị đấm quá mạnh nên ngã ra đằng sau và ót nạn nhân bị đập xuống sàn gỗ. Sọ nạn nhân bị vỡ. Nạn nhân chết ngay sau khi ngã…

Người tôi lạnh giá như một khối nước đá. Như vậy là tôi đã can tội cố sát. Dù đã biết rõ hơn ai hết chính tôi là người làm chết Hồng Loan, khi nghe nói đến lúc nàng chết, tôi vẫn kinh sợ như đây là lần đầu tôi nghe nói đến chuyện Hồng Loan chết. Lúc đó tôi lạnh đến run cả chân tay. May sao không ai chú ý đến tôi vì lúc đó Thúy từ từ ngả người vào tôi. Nàng chưa ngất nhưng nàng bị xúc động đến muốn ngất. Luật sư Thanh vội bảo tôi dìu nàng lên phòng cho nàng nằm nghỉ, nhờ vậy không ai thấy tôi run.

Tội nghiệp, Thúy xanh như tầu lá. Dường như linh tính đặc biệt của đàn bà báo cho nàng biết rằng với cái chết của bà Văn, tôi, người nàng vừa mới yêu thương, sẽ gặp nhiều rắc rối. Dường như nàng lờ mờ thấy rằng tôi có dính líu vào vụ án bí mật của cặp vợ chồng nhà này – trước đây nàng đã chẳng nghi rằng Hồng Loan có tình ý với tôi là gì – tuy nghi ngờ nhưng Thúy không biết phải nói gì với tôi. Tôi cảm động vì thấy nàng lo sợ cho tôi nhiều hơn là lo cho nàng. Khi tôi đặt nàng nằm xuống giường rồi, nàng nắm lấy tay tôi:

– Bà Văn chết thiệt rồi hả anh?

Nàng như một cô bé con chưa tin hẳn ở những gì mình nghe người lớn nói. Tôi lợi dụng dịp này để ngồi lại bên nàng một lúc, để tự trấn tĩnh và để cho chân tay tôi bớt run:

– Họ tìm thấy xác bà ấy. Chắc là bà ấy đã chết…

– Nhưng… nhưng tại sao? Ai đã giết bà ấy chứ?

– Làm sao mình biết được? – tôi đáp – Chắc là bà ấy bị bọn bắt cóc giết…

– Em sợ quá… Rồi… rồi bọn mình có làm sao không anh?

Tuy đang kinh sợ, tôi vẫn phải cố nói cứng:

– Thúy đừng sợ. Chúng mình sẽ bị họ điều tra, thẩm vấn, hỏi đi hỏi lại nhiều lần nhưng vì chúng mình không có tội, chẳng ai làm tội mình hết. Thúy cứ việc khai với bọn họ đúng những gì Thúy thấy, đừng thêm bớt gì để tránh bị rắc rối. Trong suốt mấy ngày vừa qua lúc nào chúng mình cũng ở bên nhau trong nhà này mà Thúy thấy chứ?

– Em sợ lắm…

Nàng ngập ngừng:

– Anh Quang nói thật với em

– Nói thật về chuyện gì?

– Quang… có… liên can gì đến vụ này không?

Tôi cười gượng:

– Không. Nhưng tại sao Thúy lại hỏi tôi vậy? Bộ tôi có thái độ gì làm cho Thúy nghi ngờ tôi ư?

– Không. Em chỉ sợ. Nếu anh nói là anh không liên can gì hết, em yên tâm.

– Thúy có thể yên tâm. Tôi không liên can gì hết. Với vợ chồng ông Văn, tôi cũng như Thúy vậy. Tôi có quen với ông Văn nhưng chỉ quen sơ thôi. Nếu là bạn, đời nào tôi lại làm thư ký cho ổng. Tôi không hề biết gì về đời tư của họ. Tôi không làm gì bậy…

Nét hồng hào trở lại trên má nàng:

– Em tin anh.

Khi tôi xuống tới phòng khách, câu chuyện họ nói đang đến hồi gay cấn. Lê Huy đỏ mặt nói văng có nước miếng:

– Thủ phạm chắc chắn không biết là bà Văn đã chết. Nếu biết đời nào y còn mất công trói chân, trói tay, nhét giẻ vào mồm nạn nhân làm chi?

Vinh cười nhạt:

– Biết đâu nó lại chẳng cố tình làm thế? Nó có thể là một thằng rất gian ngoan…

Lê Huy hùng hổ:

– Nhưng nó mất công để làm gì chứ? Bộ nó sợ xác chết nhỏm dậy chạy theo nó như quỷ nhập tràng sao?

– Để làm gì ư? – Trần Tiến Vinh trả lời bằng một giọng khinh bỉ không cần che dấu- Để nếu sau này nó có bị các ông bắt, khi ra tòa nó có thể kêu rằng nó không cố ý giết người, chẳng may nó lỡ tay nên nạn nhân bị chết… Nó có thể viện bằng cớ nó đã trói chân tay nạn nhân lại vì nó không giết nạn nhân…

Lê Huy cứng lưỡi ngồi im. Y thấy y bị khinh quả là đúng. Có điều y hận nhất là y bị vạch rõ sự ngu dốt, sự không nhìn xa, thấy rộng ngay trước mặt Đặng Xính là thượng cấp của y. Nhưng không còn có thể bào chữa được gì được, y đành ngồi ngay đơ.

Vinh lại hỏi:

– Các ông còn thấy những dấu vết gì khác?

Lê Huy lại phải nuốt cay cú để đáp:

– Không một dấu vết nào đáng kể. Khăn tay nhét miệng chính là khăn tay của nạn nhân. Dây thừng trói nạn nhân là loại dây thừng rất thường, tiệm chạp phô nào cũng có bán. Dây đó cũng không phải là dây mới…

– Và các ông vẫn không có qua tin tức gì về Vũ Minh Văn?

Lê Huy quả quyết:

– Chưa nhưng chắc chắn hắn không thể thoát được…

– Tại sao lại không thoát? Các ông cho hắn ta phạm tội gì?

Đặng Xính mở miệng:

– Chúng tôi hiện coi Vũ Minh Văn là thủ phạm vụ án mạng này… Chúng tôi nghi chính hắn đã giết vợ và bỏ trốn sau khi lái xe về Sài gòn.

Yên lặng thật lâu. Vinh nhìn tôi đứng đó. Hắn có vẻ muốn hỏi tôi điều gì đó nhưng lại thôi. Tôi không sao bình tĩnh được trước cái nhìn sắc như dao của hắn. Hắn quay lại hỏi luật sư Thanh:

– Ông luật sư có tin rằng Vũ Minh Văn có thể giết vợ được không?

Luật sư Thanh lạnh lùng:

– Hắn nghiện rượu rất nặng. Hắn bị loạn thần kinh. Những người điên vì rượu có thể làm được tất cả mọi việc, kể cả việc giết vợ, giết con…

Lời nói tàn nhẫn của Thanh làm tôi ngạc nhiên. Y nói như y có thù hằn gì với Vũ Minh Văn vậy. Tôi chợt hiểu: Thanh bị Hồng Loan mê hoặc. Rất có thể trong thâm tâm Thanh đã thù ghét Văn từ lâu mà chính y cũng không biết. Y thù ghét Văn vì Văn giàu tiền hơn y, vì Văn thành công hơn y, vì y tuy học thức hơn Văn nhưng vì tiền, vẫn phải đem thân làm một thứ làm công cho Văn, một loại làm công trí thức. Có thể y thù ghét Văn nhất vì việc Văn lấy được Hồng Loan, Văn làm chủ một người đàn bà đẹp mà chính y cũng mơ ước. Bây giờ khi thấy Hồng Loan bị chết thê thảm, y thấy cần phải trả thù cho nàng.

Lê Huy lại nói:

– Chúng tôi được biết rằng vợ chồng Vũ Minh Văn sống không có hạnh phúc. Ông luật sư đây gần với họ, chắc ông có thể xác nhận chuyện đó?

Thanh gật đầu. Lê Huy nói tiếp:

– Từ lâu rồi, họ sống với nhau chỉ còn có cái bề ngoài là vợ chồng. Họ ngủ riêng mỗi người một phòng. Trong tình trạng đó chuyện người vợ đòi ly dị không phải là chuyện lạ. Người ta nói rằng sở dĩ Vũ Minh Văn chán đời tìm quên trong men rượu chính là vì vợ chồng không hạnh phúc, thêm vào đó sự làm ăn của hắn lại thất bại, mang công mắc nợ quá nhiều hắn lại càng chán đời hơn. Tôi thấy vụ này có nhiều bằng chứng để ta có thể nghĩ rằng việc đưa Vũ Minh Văn vào nằm dưỡng đường là ý muốn của bà vợ. Việc vào nằm dưỡng đường chính là một hình thức giam lỏng của những người giàu tiền. Vũ Minh Văn chắc đã hiểu hơn ai hết rằng một khi vào dưỡng đường với chứng bệnh đau thần kinh, còn lâu hắn mới lại có thể trở ra. Đồng thời, việc hắn vào dưỡng đường có thể tạm thời ngăn bọn chủ nợ đừng làm dữ và cũng có thể được bà vợ dùng làm yếu tố để đòi ly dị. Hắn biết vậy nhưng không sao chống lại được ý muốn của bà vợ. Tôi tin rằng có một cuộc cãi lộn cuối cùng để xảy ra trong lúc hai vợ chồng ngồi xe đi Đà Lạt. Và Vũ Minh Văn đã lỡ tay đánh chết vợ. Hắn trói chân tay bà vợ lại để làm cho cảnh sát tưởng rằng vợ chồng hắn bị bọn côn đồ bắt cóc, giết chết. Và hắn trốn đi, nấp kín một chỗ với hy vọng là cảnh sát sẽ tưởng là hắn đang bị bọn bắt cóc giam ở một nơi nào đó. Tôi tin rằng trong vài ngày nữa hắn sẽ trở về khai ra chuyện hắn bị bắt cóc, bịt mắt đem đi giam giữ ở một nơi nào đó. Tôi tin rằng trong vài ngày nữa, hắn sẽ khai ra chuyện hắn bị bắt cóc, đem đi ở một nơi nào bí mật mà hắn không thể nhận ra được lối để có thể lại. Hắn có thể nói rằng hắn được bọn côn dồ thả ra vì một lý do nào đó hoặc nhân cơ hội bọn giam giữ hắn sơ hở, hắn bỏ trốn thoát. Cảnh sát sẽ không có đủ yếu tố để chứng minh lời hắn khai là bày đặt…

Trần Tiến Vinh từ từ quay lại nhìn tôi. Trước đôi mắt sắc, lạnh ấy, tôi có cảm giác như tôi là một con thỏ đứng trước cặp mắt thôi miên của một con rắn. Con thỏ non sợ hãi, biết là sắp chết thê thảm nhưng vẫn không sao chạy được. Y hỏi tôi:

– Anh Quang… anh là người gần vợ chồng ông Văn nhất. Theo anh ông Văn có thể giết vợ được không?

Tiếng nói của tôi thoát ra khỏi vành môi khô một cách khó khăn:

– Tôi không thể biết chắc được khi uống say ông Văn cũng có khi tỏ ra hung dữ. Nhưng ông cũng chỉ hung dữ như tất cả những người đàn ông khác khi say rượu thôi. Không hơn, không kém. Tuy nhiên, tôi cũng tin rằng ông Văn có thể đánh bà ấy một khi ông ta bị trái ý, nhưng việc bà ấy bị chết có thể chỉ là một tai nạn. Có thể là lỡ tay.

Như vậy là Lê Huy đã nói đúng ý tôi muốn: đưa ra giả thuyết Vũ Minh Văn giết vợ. Tôi ôn hòa hơn nên chỉ nói là Vũ Minh Văn giết vợ vì lỡ tay. Lê Huy nhất định cho rằng Vũ Minh Văn chủ ý giết vợ. Càng tốt cho tôi.

Quả nhiên, Lê Huy cãi:

– Không thể lỡ tay được. Nạn nhân bị đánh mạnh lắm. Nếu không muốn đánh chết vợ, đời nào hắn đánh vợ nặng đến vậy. Mặt bà ấy bị sưng tím. Đàn ông mạnh khỏe mà bị đánh như vậy cũng phải chết, đừng nói gì đàn bà…

Kẻ vắng mặt Vũ Minh Văn đang bị kết tội. Vũ Minh Văn đã chết rồi, hắn sẽ không bao giờ còn có thể minh oan. Tuy nhiên khi nghe Lê Huy nói quả quyết như vậy, tôi thấy lạnh xương sống. Nếu một mai chẳng may họ tìm ra được sự thật, tôi sẽ không làm sao cãi được rằng tôi không có ý định giết Hồng Loan. Điều đáng sợ nhất là quả thực tôi không hề nghĩ đến chuyện giết nàng.

Đôi mắt sắc lạnh như dao thép của Vinh rời mặt tôi. Y hỏi trống:

– Bà Văn có biết việc ông chồng có bảo hiểm nhân mạng không?

Ngưởi trả lời câu hỏi trống không này là luật sư Thanh:

– Bà Văn biết nhưng không phải biết từ trước. Chính tôi nói chuyện bảo hiểm đó cho bà ấy biết. Tôi chỉ nói chuyện ấy cho bà ấy biết mới đây, trước ngày ông bà ấy đi Đà Lạt chừng một tuần. Anh Quang đây có thể làm chứng về việc ấy. Anh Quang có mặt ở đây, ngay trong phòng này, khi bà Văn hỏi tôi rằng tôi có biết gì về việc ông chồng bà ấy có bảo hiểm nhân mạng hay không?

– Bộ bà ấy trước đó không biết gì sao?

– Có thể bà ấy chỉ biết lờ mờ. Khi tôi nói, bà ấy mới biết rõ. Sở dĩ tôi nói ra việc đó là vì bà ấy tỏ ý lo sợ về khoản tiền nợ của ông chồng, tôi sợ nói rằng nếu cần tiền quá, ông có thể mượn tiền của công ty bảo hiểm để trả nợ căn cứ trên hợp đồng bảo hiểm trị giá tới hơn 15 triệu của ông ấy.

– Bà ấy nói gì sau khi được ông nói cho biết?

– Tôi chỉ nhận thấy bà ấy có vẻ mừng khi biết rằng có thể vay được tiền để trả bớt nợ. Theo tôi, thái độ của bà Văn rất đàng hoàng và đáng khen. Vì tôi có nói rõ cho bà ấy biết rằng nếu khi còn sống, ông Văn đã mượn tiền hãng bảo hiểm để trả nợ, khi chết, hãng sẽ không còn phải trả tiền bồi thường nữa, hoặc có trả thì cũng trả rất ít. Bà Văn không hề nghĩ gì đến quyền lợi của chính mình, bà ấy chỉ nghĩ đến việc làm sao có tiền trang trải công nợ cho chồng.

Thanh nói câu đó bằng một giọng thành khẩn. Có thể y tin rằng khi nói xong, những người có mặt đều phải thán phục người đàn bà đã chết. Y ngạc nhiên đến tức giận ra mặt khi thấy Trần Tiến Vinh ngửa mặt cười lên một tràng cười chế giễu, ngạo mạn không cần che dấu.

– Có cái gì đáng cười?

Anh chàng luật sư đa tình gằn giọng hỏi. Anh nổi giận vì bị người cười thì ít mà giận vì người đàn bà vắng mặt bị khinh khi thì nhiều.

Vẫn thản nhiên, Vinh lắc đầu:

– Tôi cười vì thấy ông không biết gì về con người thực của người đàn bà đó. Tôi nói ông không biết còn là nhẹ, tôi tưởng tôi có thể nói rằng ông đã bị nàng ta lừa. Nếu ông là người chơi bời ở Sài gòn hoặc quen biết nhiều với giới chơi bời thanh lịch, tôi chắc ông đã biêt cô Hồng Loan. Người vợ đẹp nhưng nhiều thủ đoạn của Vũ Minh Văn tên thật là Hồng Loan, một hoa khôi trong giới chơi bời thanh lịch của Sài gòn hoa lệ. Tôi thấy ông luật sư không phải là người chơi bời, do đó chuyện ông không hay biết gì về đời tư của cô Hồng Loan là sự thường. Còn tôi, tôi cũng không phải là người ăn chơi, xong sở dĩ tôi biết khá rõ về cô Hồng Loan là vì tôi làm nghề bảo hiểm mà cô Hồng Loan là người đã có dính líu tới ngành bảo hiểm của tôi một đôi lần.

Tôi đã làm bảo hiểm từ mười lăm năm nay, ngành bảo hiểm nhân mạng mới có ở xã hội ta mới đây. Người có hơn mười năm trong nghề như tôi ở Việt Nam đã là già lão lắm. Ở nước nào cũng vậy, cứ nói đến tiền bạc là có người lừa dối, lường gạt. Lấy tiền của bảo hiểm đối với những người tham lam, những người chỉ muốn làm ít mà ăn nhiều, dường như là một việc dễ làm. Lẽ cố nhiên đó là một sự tưởng lầm của người đời. Tiền bảo hiểm có dễ lấy không? Đó là chuyện khác. Tôi đã thấy rất nhiều vụ dàn xếp để đánh lừa bảo hiểm. Nhiều vụ thần tình đến nỗi tôi phải ngạc nhiên không hiểu trong trường hợp nào con người lại có thể nghĩ ra được cách đánh lừa hay đến như vậy. Tôi đã thấy có những ông già, bà cả suốt đời không nói dối, không lấy thừa của ai một đồng, bày ra những vụ tày trời để lấy tiền bảo hiểm. Tôi bị méo mó nghề nghiệp nên đâm ra nghi ngờ tất cả mọi người. Có điều đáng buồn là tôi nghi ngờ không mấy khi lầm. Tôi có thể nói chắc với các vị rằng cứ mười vụ thiệt hại đòi bồi thường phải có tới năm vụ bày đặt, cố ý. Trở lại nàng Hồng Loan của chúng ta hôm nay, tuy nàng đã chết nhưng chúng ta vẫn bắt buộc phải nhắc lại thành tích của nàng. Nếu nói rằng nàng không hay biết gì về việc ông chồng nàng có hợp đồng bảo hiểm nhân mạng tôi sợ đó là một sai lầm lớn. Tôi đoán chắc với các vị rằng nàng biết. Tại sao tôi lại quả quyết như vậy? Vì tôi có bằng cớ. Cô Hồng Loan đã có một lần có rắc rối với hãng bảo hiểm của tôi. Người chồng trước của nàng đã ký hợp đồng bảo hiểm nhân mạng với hãng tôi và ông ta đã chết một cách bí mật. Một cái chết nhiều nghi vấn: người đàn ông đó đã chết vì té từ cửa sổ tầng thứ sáu của một tòa nhà lầu xuống đất. Hãng tôi nghi đó là một vụ án mạng nhưng chúng tôi không tìm ra được bằng cớ để kết tội thủ phạm. Tuy vậy, chúng tôi vẫn còn hồ sơ vụ đó và vẫn theo dõi người mà chúng tôi nghi là thủ phạm. Vì sao? Vì kinh nghiệm cho thấy rằng người đời thường “quen mui thấy mùi ăn mãi”, thành công được một vụ gì con người thường quen tái phạm bổn cũ soạn lại khi cần đến. Chúng tôi vẫn theo dõi kẻ bị tình nghi để khi đương sự tái phạm, chúng tôi đã biết trước và có thể thẳng tay hơn. Tôi long trọng báo cho các vị biết rằng cô Hồng Loan, người đẹp của giời chơi bời thanh lịch Sài gòn, là một người đàn bà trong số những người đã từng lãnh tiền bồi thường của hãng tôi và bị hãng chúng tôi nghi ngờ, ghi tên vào sổ đen. Tôi cần phải nói rõ rằng người chồng chết bất đắc kỳ tử trước đây của cô Hồng Loan tên là Hồ Mậu. Hắn ta sau khi lấy được người đẹp Hồng Loan, cũng làm ăn thất bại, cũng say sưa hệt trường hợp của Vũ Minh Văn vậy.

Không khí trong phòng chứa đầy điện. Bọn Thanh tra Xính, Lê Huy mắc cỡ vì không biết rõ bằng Trần Tiến Vinh, luật sư Thanh vừa giận vừa ngượng không biết phải nói năng làm sao cho đỡ mất thể diện. Người nắm vững tình thế và hiển nhiên là người biết nhiều nhất là Trần Tiến Vinh.

Nghe Vinh nói về Hồng Loan, tôi thấy mừng thầm. Mừng vì Hồng Loan đã không còn sống nữa để nàng và tôi thực hiện nốt phần còn lại của kế hoạch vồ tiền hãng bảo hiểm. Tôi không ngờ và nàng cũng không ngờ là Vinh đã ghi tên nàng vào sổ đen, y đã chú ý đến nàng và nàng không thể nào trổ tài lường gạt y được.

Vẫn chưa chịu thua hắn, sau vài giây suy nghĩ, Thanh cất tiếng hỏi Trần Tiến Vinh:

– Ông nói như vậy có nghĩa là…ông nghi bà Văn là người giết chồng để lấy tiền bảo hiểm cái chết của chồng?

Vẫn bình thản, Vinh cười nhạt:

– Đúng thế. Tôi nghi như thế nhưng tôi chỉ chưa bắt được quả tang nàng mà thôi. Nhưng nếu nàng không chịu ngừng đi, cứ kiếm ăn mãi với trò lường gạt bảo hiểm, tôi tin rằng trước sau sẽ có ngày tôi bắt được nàng.

Với một dáng điều rất “quân tử Tầu” – nhưng tôi tin rằng lúc đó luật sư Thanh bất mãn thực sự, ông ta không đóng kịch được khéo đến vậy – luật sư Thanh thảng thốt:

– Bà ấy đã chết rôi. Yêu cầu ông tôn trọng người đã chết.

Vẫn tàn nhẫn, Trần Tiến Vinh nhún vai:

– Bà ấy chết rồi. Đúng. Với tôi thì đó là một điều đáng tiếc còn với bà ấy thì đó là điều đáng mừng. Đáng mừng vì như vậy là bà ấy sẽ không có ngày bị tôi làm cho rớt mặt nạ.

Đặng Xính cau có hạch hỏi thuộc cấp của mình là Lê Huy:

– Tại sao ông lại không biết gì hết về đời tư của người đàn bà ấy? Điều tra như thế là… sao? Để thiếu sót nhiều quá. Vậy từ sáng qua tới nay ông điều tra những cái gì?

Lê Huy vừa giận vừa sợ. Bộ mặt mọi khi vẫn gân guốc của y lúc này trở nên xanh tái:

– Tôi mới phụ trách điều tra vụ này từ sáng hôm qua, làm sao tôi có thể biết nhiều bằng người ta đã theo dõi người đàn bà đó cả mấy năm nay. Tôi chỉ có thì giờ chú ý đến đời tư của người đàn ông. Hau nữa, tôi đã chẳng tìm ra được xác chết là gì?

Đặng Xính bực dọc quay lại nói với Trần Tiến Vinh:

– Cô Hồng Loan khả nghi đó… dù sao… cũng không giết chồng lần này. Tôi muốn nói là cô ta không giết ông Văn.

Vinh cười khẩy:

– Làm sao ông nói chắc được chuyện đó? Vũ Minh Văn hiện lúc này ở đâu? Biết y còn sống hay đã chết rồi? Tại sao chúng ta lại không có quyền nghi ngờ rằng chính cô Hồng Loan đã giết chồng rồi bày đặt ra vụ bị bắt cóc để hy vọng lấy tiền bảo hiểm nhân mạng của chồng? Các ông nên nhớ rằng bảo hiểm nhân mạng của Vũ Minh Văn lớn lắm, số tiền hãng chúng tôi phải trả nếu quả thiệt đương sự bị cướp giết chết lên tới hơn 15 triệu đồng lận…

Bất chấp cả sự có mặt của thượng cấp, Lê Huy đập mạnh tay xuống bàn:

– Sao ông lại có thể nghi cho người ta làm cái việc ghê gớm ấy? Vô lý, bộ người đàn bà ấy có tài tự trói được cả chân lẫn tay rồi lại tự đánh mình đến nỗi đập đầu xuống sàn tới chết ư?

Đặng Xính và luật sư Thanh dường như cũng đồng ý với Lê Huy nên cũng lặng im chờ Trần Tiến Vinh trả lời. Vinh không thèm trả lời ngay. Y điềm tĩnh và chậm rãi rút bao thuốc lá Bastos luxe ra, lấy một điếu gắn lên môi rồi bật quẹt hút.

Thái độ của y thật điềm tĩnh và cử chỉ của y thật khoan thai. Gần y càng lâu, tôi càng thấy sợ y. Y đúng là một con cáo già trong nghề tìm tội lỗi của người đời. Y tế nhị tinh xảo chừng nào thì bộ đôi Đặng Xính, Lê Huy tỏ ra ngờ nghệch, chậm hiểu chừng ấy. Vậy mà mới hôm qua đây, khi mới gặp Lê Huy, tôi đã thấy hắn đáng sợ lắm rồi. Hôm nay, khi có Trần Tiến Vinh xuất hiện, Lê Huy mờ nhạt, vô nghĩa lý hẳn đi.

Tuy ngán sợ và có ác cảm với Vinh, tôi vẫn phải thầm phục tài y. Không cần hỏi nhiều, chưa cần có bằng chứng, y đã đoán được ra hết âm mưu và kế hoạch của tôi, cái kế hoạch mà tôi đã phải khổ tâm suy nghĩ trong giờ thao thức, trằn trọc không ngủ mới ra và cho tới trước khi y xuất hiện, tôi vẫn còn tin rằng sẽ không ai khám phá nổi.

Cũng như ba người kia, tôi cũng ngây người chờ đợi câu nói sắp tới của Trần Tiến Vinh. Tôi linh cảm thấy rằng những gì y sắp nói đây sẽ rất quan hệ tới đời sống và cái chết của tôi.

Y thở ra vài hơi khói xanh, lặng yên như suy nghĩ vài giây rồi mới nói:

– Không. Lần này thì cô Hồng Loan không giết chồng đâu. Nhưng nếu các ông kết tội Vũ Minh Văn giết vợ thì theo tôi, cũng hơi vội vã đấy… Tôi nghĩ rằng trước khi kết tội Vũ Minh Văn giết vợ, các ông nên mất công tìm cho ra kẻ đồng lõa của nàng trong vụ này. Vì tôi có thể đánh cá với các vị bất cứ cái gì rằng… thể nào cô Hồng Loan cũng có một tên đồng lõa. Một tên đồng lõa đàn ông chứ không phải là đàn bà. Cô Hồng Loan đa tình, nàng biết nhiều đàn ông trong đời nàng, các vị còn phải nhớ dùm một điều gần như là một định luật về đàn ông, người đàn bà đó chắc chắn đã có một đàn ông khác. Chỉ cần các vị tìm ra gã đàn ông hãy còn bí mật đó là các vị gần manh mối gỡ rối vụ này.

Định Mệnh Đã An Bài (phần 12)

Tôi gặp một điều may mắn lớn là sự xuất hiện của Trần Tiến Vinh làm cho cả ba người có thể nghi ngờ và làm hại tôi là Lê Huy, Đặng Xính và luật sư Thanh cùng bực bội, khó chịu. Đặng Xính và Lê Huy bực mình vì Vinh biết nhiều hơn, nói có lý hơn, tỏ ra thông minh và thạo việc hơn họ. Còn luật sư Thanh thì bực vì Vinh đã bôi nhọ Hồng Loan, người đàn bà mà hắn nghĩ về Hồng Loan đều sai. Điều làm Thanh bực nhất là với tư cách luật sư, hắn vẫn không tìm ra được lời lẽ gì biện hộ cho Hồng Loan mặc dù hắn rất muốn.

Vì cả ba người đó cùng bất mãn nên họ cũng không chịu chấp nhận giả thuyết do Trần Tiến Vinh đưa ra nói rằng có một gã đàn ông làm đồng lõa cho Hồng Loan. Cả ba người cùng khăng khăng nghĩ rằng chính Vũ Minh Văn đã giết vợ. Họ cùng cố gắng chứng tỏ giả thuyết của họ là đúng. Nếu họ đồng ý với Vinh thì tôi có thể bị nguy ngay lúc đó. Vì gã đàn ông đồng lõa của Hồng Loan… rất có thể và chỉ có thể là… tôi. Hoặc ít nhất tôi cũng là người đầu tiên bị nghi là đồng lõa của Hồng Loan.

Nếu ngay lúc đó cả bồn người xúm lại cật vấn tôi, rất có thể tôi vì xúc động, vì bàng hoàng, vì chưa kịp suy nghĩ, tôi sẽ ấp úng, thú tội hoặc khai bậy để bị bại lộ chân tướng ngay.

May cho tôi vì Đặng Xính nhất định cãi:

– Làm gì có chuyện đó, tôi không tin…

Tế nhị hơn, Lê Huy nói qua chuyện khác:

– Vụ án mạng này như vậy là đã rắc rối lắm, chúng ta chẳng nên làm cho nó rắc rối thêm. Người đáng nghi và đáng để cho chúng ta tìm nhất bây giờ là Vũ Minh Văn. Anh chồng vì thất bại, vì ghen tuông, vì bị vợ bỏ, giết vợ rồi bỏ trốn là chuyện thường xảy ra. Đã có xảy ra cả ngàn vụ như vậy và sẽ còn cả ngàn vụ tương tự xảy ra sau này. Việc cần làm bây giờ là tìm cho ra đương sự tên là Vũ Minh Văn trước đã. Dù cho y có chết, ta cũng phải tìm cho ra xác y đã chứ…

Luật sư Thanh sốt sắng biểu đồng tình:

– Ông Cò nói đúng. Rất đúng…

Vì có cảm tình với Hồng Loan và vì bây giờ nàng đã chết, Thanh trở thành thù ghét ra mặt Vũ Minh Văn.

Trần Tiến Vinh trở thành cô đơn. Y chỉ có mình y một phe, nhưng mặt vẫn không để lộ sắc giận hoặc thất vọng, y nói:

– Tùy các ông. Tất nhiên là tôi không có quyền bảo các ông phải làm gì trong vụ này. Việc tìm ra hung thủ vẫn là việc riêng của các ông… Nhưng…

Nói đến đây, hắn gằn giọng:

– … Nhưng khi nào các ông tìm được xác chết của Vũ Minh Văn, tôi mong các ông nhớ dùm lời tôi đã nói hôm nay: Vũ Minh Văn không giết vợ, y không phải là sát nhân, cô Hồng Loan có một tên đồng lõa…

Đặng Xính đột ngột phản công:

– Sao ông lại cứ nói như là Vũ Minh Văn đã chết rồi?… Bao giờ tìm thấy xác Vũ Minh Văn … lạ thiệt… Bằng chứng đâu mà ông nói rằng hắn đã chết?

Vẫn điềm tĩnh như thường, con người nguy hiểm đáp:

– Tôi biết nhiều chuyện mà các ông, tuy là cảnh sát vẫn chưa biết về Vũ Minh Văn. Tôi có bằng chứng chứ đời nào tôi lại chỉ đoán mò mà dám nói quả quyết. Bằng chứng của tôi là… khi một người bảo hiểm nhân mạng y tới 15 triệu đồng mà đột nhiên mất tích một cách bí mật, khi người đó lại lấy một cô vợ đã từng kiếm tiền bằng cái chết của người chồng trước và nhất là người đó lại ngỏ ý với tôi là y muốn thay đổi vài điều khoản trong hợp đồng bảo hiểm của y nhưng y chưa kịp thực hiện sự thay đổi đó thì y đã mất tích, tôi đã có đủ bằng chứng để tin và nói rằng y đã bị giết. Y bị ai giết, giết để làm gì, tại sao? Đó là những câu hỏi mà tôi sẽ tìm ra giải đáp sau này. Bây giờ thì các ông có thể không tin, nhưng tôi tin rằng những chuyện xảy ra sau này sẽ chứng minh tôi đúng.

Lê Huy hằn học ra mặt:

– Chưa chắc. Ở đời, đừng bao giờ nói chắc. Chưa biết ai đúng, ai sai mà…

Như chợt nhớ ra, Vinh bỗng hỏi:

– Còn điều quan trọng này nữa… Chúc thư của Vũ Minh Văn để đâu? Ông luật sư có giữ chúc thư của hắn không? Hắn để cho ai hưởng di sản của hắn?

Câu hỏi của Vinh làm cho tôi tỉnh lại. Tôi nhở tới phong bì đựng chúc thư Thúy tìm thấy hồi nãy – chữ hắn viết ngoài bì dặn đưa di chúc đó cho luật sư Thanh nhưng tôi chưa kịp đưa cho luật sư Thanh mà cũng chưa kịp mở ra coi trộm hắn viết gì trong đó – linh tính cho tôi biết là tôi cần phải dấu biệt tờ chúc thư đó đi, không nên trao nó cho luật sư Thanh. Tôi không hiểu tại sao tôi lại có linh tính như vậy nhưng rõ ràng tôi nghĩ ngay là tôi phải làm đủ mọi cách dấu bản chúc thư đó đi nếu đưa ra thì nguy cho tôi. Nguy không sao gỡ ra được, nguy đến có thể chết.

Tôi nghĩ rằng rất có thể, Văn có để lại cho tôi một khoản tiền nào đó trong di chúc của y, và nếu đúng như thế tôi là người bị cảnh sát và Trần Tiến Vinh nghi ngờ trước nhất. Bây giờ, cái chết của Văn có lợi nhất cho ai, lập tức người đó bị nghi là thủ phạm. Nếu tôi thực tình chân thành, nếu tôi đừng bày đặt âm mưu này, nếu tôi đừng lỡ tay đánh chết Hồng Loan, tôi có thể ung dung ngồi chờ hưởng gia tài của Vũ Minh Văn để lại cho tôi, nhưng… tôi đã phạm tội, trường hợp của tôi đã khác hẳn. Hơn nữa, cổ nhân nói: “có tật giật minh”

Luật sư Thanh trả lời:

– Tôi chắc Vũ Minh Văn để lại cho tôi nhưng hắn cất đâu đó ở nhà này chứ không trao cho tôi giữa…

Thanh quay lại hỏi tôi:

– Anh Quang có di chúc của hắn chưa?

Tôi lắc đầu:

– Thưa chưa, tôi chưa kiểm soát hết giấy tờ của ông Văn. Ông có dặn là hãy tìm trước số tiền nợ nên tôi chỉ chú ý tới giấy tờ công nợ. Hãy còn nhiều ngăn tủ có giấy tờ tôi chưa động tới…

Nếu lúc này mà có mặt Thúy, tôi hơi khó nói dối. Nhưng may sao Thúy không có, tôi bình tĩnh nói tiếp:

– Tối sẽ để ý. Nếu thấy di chúc, tôi sẽ đưa cho ông ngay.

Vinh hỏi lại:

– Thân nhân của ông ấy còn ai không?

– Theo tôi biết thì Văn hắn có một người chị đã già ở Đà Nẵng – Thanh đáp – còn về phần bà vợ thì dường như không có ai.

Vinh gãi nhẹ cái cằm có bộ râu lười cạo buổi sáng:

– Tôi muốn biết bây giờ, khi cô Hồng Loan chết rồi, ai sẽ là người thừa hưởng di sản của hắn. Nếu hãng tôi trả tiền bồi thường thì trả cho ai – Hắn cười để lộ hàm răng trắng nhởn – Tôi cần phải nói ngay rằng hãng chúng tôi không thiếu gì tiền nhưng chúng tôi chỉ thỏa thuận chi tiền bồi thường theo hợp đồng khi nào biết chắc rằng không có sự gian lận. Trường hợp này rất mơ hồ, tôi không thể trong vài lời giải thích rõ được nhưng tôi tin rằng các ông đều hiểu.

Luật sư Thanh quả quyết:

– Tôi tin rằng anh Quang đây sẽ tìm ra di chúc, và khi tìm được, tôi sẽ báo cho ông biết ngay.

Vinh nhìn đồng hồ tay:

– Tốt.

Đây là lần thứ nhất tôi được nghe hắn khen lửng lơ một câu và tỏ vẻ hài lòng:

– Bây giờ tôi phải về văn phòng. Tôi sẽ trở lại đây bất cứ lúc nào tôi được rảnh hoặc các ông tìm ra được sự kiện gì mới cần đến sự có mặt của tôi.

Hắn gằn giọng nói với Đặng Xính:

– Khi nào các ông còn chưa tìm ra được Vũ Minh Văn sống hay chết, tôi muốn nhà này, bất kể ngày đêm, phải có ít nhất là một cảnh sát viên có mặt thường trực. Các ông phải đặt một cảnh sát viên ở đây, tôi cũng sẽ cho một nhân viên điều tra của hãng chúng tôi tới đây coi chừng. Nếu Vũ Minh Văn hãy còn sống, chuyện y còn sống là một chuyện tôi rất ngờ, y có thể lẻn trở về đây. Các ông chắc cũng dư biết rằng khi một gã đi trốn, nơi gã ẩn trốn tốt nhất chính là nhà hắn, vì không ai nghĩ đến chuyện đến tìm bắt hắn ở ngay nhà hắn cả. Và, cũng có thể có kẻ nào đó lần mò vào đây để tìm bản di chúc của hắn hoặc để tìm, để lấy nhiều thứ quan trọng khác mà chúng ta không ngờ. Tôi muốn vi la này phải được kiểm soát chặt chẽ ngày đêm cho tới lúc nào ta tìm lại được Vũ Minh Văn. Sao? Các ông muốn phụ trách việc đó hay để tôi lo?

Lẽ tự nhiên là Đặng Xính không muốn nghe nói đến chuyện công ty bảo hiểm cho nhân viên tới kiểm soát vi la này. Y cho đó là một việc làm dẫm chân lên quyền hạn của cảnh sát và không thể chấp nhận được. Xính và Vinh cãi qua, cãi lại. Trong lúc đó, tôi hoang mang ngồi ngây ra như tượng, nếu vi la này suốt ngày đêm có một anh cảnh sát, làm sao tôi có thể mang được xác Văn ra khỏi tủ lạnh đây?

– Ông đã tin chắc là hắn chết rồi – Đặng Xính phản công bằng chíng lý lẽ của Trần Tiến Vinh – ông còn cần người gác nhà này làm chi?

Vinh vẫn thản nhiên trước lời nói khích và ngụ ý chế nhạo đó, y cười nhẹ:

– Tôi không muốn để cho hồn ma của hắn về nhà này mà tôi không được biết. Không sao, nếu cảnh sát thiếu người, tôi sẽ cho người đến.

Nhưng cảnh sát làm sao lại có thể thiếu người được, Đặng Xính quyết định ngay:

– Một cảnh sát ở đây đủ rồi. Đông người ở đây làm chi? Trung sĩ Đăng sẽ ở lại đây ngay từ bây giờ…

Đặng Xính chỉ tay về phía trung sĩ Đăng, anh này từ lúc nào tới giờ vẫn đứng dựa lưng vào thành cửa. Được thượng cấp chỉ định, Đăng sốt sắng nhận lời.

Vinh nhìn Đăng. Y có vẻ hài lòng và quay lại tôi, y hỏi:

– Còn anh Quang? Tình trạng của anh ở đây ra sao?

– Tôi đã được trả lương tới hết tháng này. Từ nay đến hết tháng, tôi thuộc quyền sử dụng của luật sư Thanh…

Nếu y đuổi tôi ra khỏi vi la này ngay bây giờ thì nguy. May sao, y gật đầu và buông nhẹ một câu:

– Được lắm, anh nhớ nghe… Nếu anh tìm thấy di chúc của ông Văn, bất cứ lúc nào anh cũng gọi cho tôi một cú điện thoại. Tôi cần coi bản di chúc đó lắm. Còn cô Thúy?

– Theo tôi biết thì cô ấy muốn được đi ngay – tôi đáp – bầu không khí trong nhà này làm cho cô ấy sợ…

– Ông luật sư và anh Quang nên bảo cô ấy ở lại. Khi nào có tin gì mới của anh Văn, cô ấy có thể đi được. Tôi tin rằng chúng ta sẽ sớm biết tin của ông Văn không lâu lắm đâu mà ngại…

Nói xong, không chào ai hết, y như một ông sếp bự chỉ có người khác phải chào mình. Vinh đi ra khỏi phòng. Tuy không muốn, Đặng Xính và Lê Huy cũng ra theo. Chỉ còn Thanh và tôi ở lại.

– Nhân tiện…- Thanh nói – tôi muốn coi qua bản kê khai tiền nợ của ông Văn. Anh làm xong chưa, anh Quang?

Không muốn để cho hắn vào phòng làm việc của Văn ngay lúc này, vì phong bì đựng di chúc của Văn vẫn còn được để nằm trong ngăn kéo, lỡ hắn vô tình mở ngăn kéo ra trông thấy, tôi vội nói:

– Thưa chúng tôi làm chưa xong. Bây giờ giấy tờ hãy còn lộn xộn lắm chắc tới chiều nay là xong hết. Khi nào xong, tôi xin mang ngay lại ông…

Thanh suy nghĩ rồi gật đầu:

– Được rồi. Nhưng… anh cố gắng làm xong trong ngày hôm nay cho tôi nghe. Và nhớ để ý tìm di chúc…

– Thưa vâng. Tôi sẽ cố…

Tôi đưa họ ra xe. Họ đi rồi, bầu không khí trong nhà vẫn nặng chình chịch. Một cảnh sát viên vẫn còn ở lại trong nhà. Người đó là trung sĩ Đăng. Con người ít nói, lầm lỳ từ giây phút này, là một sự đe dọa thường trực cho tôi. Có mặt gã ở đây suốt ngày đêm, ban đêm có một tiếng động nhẹ là có gã lò dò xách súng và bản mặt ác ôn gã đến coi, làm sao tôi có thể đem xác chết ra khỏi tủ lạnh?

Đăng đi đi, lại lại nhòm ngó hết phòng nọ sang phòng kia. Gã đang làm quen với nơi gã có trách nhiệm canh giữ. Tôi lén nhìn gã và thấy gã thật dễ ghét. Trong đời tôi dễ thường tôi chưa có ác cảm với ai bằng với gã cảnh sát bận thường phục này. Trông gã đi gù gù, hai vai gầy guộc nhô lên, cái đầu tóc bờm sờm lởm chởm lâu ngày không chụy đến tiệm thợ cạo lắc lư, hau cánh tay khuỳnh khuỳnh, tôi bất mãn đến muốn hét lớn lên. Nếu tôi là người có quyền, chắc tôi đã cho lệnh sa thải gã cảnh sát bê bối này ngay tức khắc.

Tôi sẽ tìm cách đối phó với gã này sau, tôi sẽ tìm cách đem xác chết ra khỏi tủ lạnh mà gã không biết. Nhưng đó là việc sau này, bây giờ việc cần làm ngay của tôi là việc lén mở coi bản di chúc của Vũ Minh Văn.

Tôi lên lầu.

Thúy không nằm nghỉ trên giường như tôi tưởng. Nàng đứng chờ tôi trên đầu cầu thang. Khuôn mặt trắng xanh biểu lộ vừa mệt mỏi, vừa sợ hãi vừa khó hiểu, thấy tôi lên, nàng hỏi ngay:

– Mình đã tìm thấy…

Tôi biết ngay nàng đã nghe được lời tôi gian với bọn kia về bản di chúc của Vũ Minh Văn, tôi biết nàng muốn hỏi tôi đại khái một câu như: “Chúng mình đã tìm thấy bản di chúc của ông Văn rồi mà? Sao anh lại nói là chưa thấy? Anh quên sao?” Tôi ngắt câu nói của nàng bằng cách đưa ngón tay trở lên chặn giữ miệng.

Nàng hiểu ý tôi nên ngừng ngang. Rất may, anh chàng Đăng chưa kịp nghe thấy tiếng nàng.

Tôi ra hiệu cho Thúy vào phòng làm việc của Văn, nơi trên bàn còn bừa bộn giấy tờ.

Vào phòng, tôi khóa cửa lại cẩn thận rồi mới hạ giọng:

– Chưa thể đưa ngay bản di chúc đó cho họ được. Mình phải coi di chúc trước.

Đôi mắt Thúy mở lớn:

– Tại sao anh? Mình coi di chúc ông Văn làm chi?

– Cần coi lắm chứ. Bởi vì…

Tôi mệt mỏi ngồi xuống ghế. Tôi vừa nhức tim nhiều vì bọn Vinh, Đặng Xính. Bọn đó đi rồi, tôi vẫn chưa yên thân. Tôi lại phải nhức tim và vất vả giải thích việc coi di chúc và khai gian với Thúy. Tôi phải thuyết phục nàng vì lý do chính đáng tôi phải coi bản di chúc đó trước luật sư Thanh và tôi không chắc là lần này nàng có tin tôi hay không. Người ngây thơ và trong trắng như Thúy không chấp nhận việc coi trộm thư của người khác, dù coi trộm với bất cứ lý do gì.

Nàng chờ đợi tôi giải thích và tôi bắt buộc phải giải thích:

– Thúy cô nghe rõ lời Vinh hắn nói sau cùng về vấn đề bây giờ ai là người thừa hưởng di sản của ông Văn chứ?

Nàng gật đầu.

Tôi nói tiếp:

– Chắc Thúy có nghe hắn nói rằng… Vì bà Văn chết rồi, kẻ nào được hưởng di sản của ông Văn, kẻ đó mặc nhiên bị nghi ngờ là thủ phạm đã giết bà Văn, giết để đoạt di sản theo di chúc?

Thúy lại gật đầu.

– Vì vậy, tôi cần coi trước xem có tên tôi trong di chúc không. Nếu ông Văn để tài sản lại cho tôi sau bà Văn, tôi có thể bị họ ngờ.

Nàng sợ hãi ấp úng

– Sao…sao…anh lại có thể bị họ nghi ngờ?

Tôi mệt mỏi nhún vai

– Làm sao mình biết được? Nghi ngờ là việc của họ, đề phòng là việc của mình. Mình phải đề phòng…

– Nhưng… nếu quả thật trong di chúc, ông Văn có viết tên anh là người thừa hưởng di sản của ổng thì sao? Chúng mình đâu có thể thủ tiêu di chúc của ổng?

Với hai tiếng “chúng mình” đó, Thúy vẫn đứng về một phe với tôi. Nàng với tôi vẫn là một. Nhưng dù vậy, tôi vẫn không thể nói với nàng là tôi muốn thủ tiêu di chúc. Tôi sẽ không thuyết phục được nàng trừ phi…

Tôi thở ra một hơi dài não nuột trước khi nói:

– Thúy… Trước ngày em tới đây, trước khi anh được gặp em.. có thời… Hồng Loan… anh muốn nói, bà Văn là tình nhân của anh…

Chỉ có cách thú nhận tôi có gian díu với bà Hồng Loan, may ra tôi mới có thể làm cho Thúy thấy sự cần thiết phải cho tôi coi trộm di chúc và hủy nó đi nếu cần. Nhưng thú thật chuyện gian díu bẩn thỉu đó, nàng có thể khinh bỉ tôi. Tôi như người không biết đi dây làm xiếc mà phải đứng trên dây, đứng mãi cũng ngã mà bước đi cũng té.

Thúy đi tới bàn. Nàng cũng bị xúc động và cũng phải ngồi phịch xuống ghế.

Tôi lặng yên chờ phản ứng của nàng.

Thúy có thể khinh tôi. Nàng có thể cho tôi là một thằng đểu, nàng có thể nghi cho tôi tội làm tiền đàn bà có chồng – cái tội khốn nạn nhất mà một gã con trai có thể phạm – nhưng may sao, Thúy đã yêu tôi. Khi yêu, người con gái tha thứ hết cho người yêu. Tôi có thể đểu, tôi có thể khốn nạn, những lỗi lầm đó của tôi chỉ làm cho Thúy khổ sở, nhưng nàng vẫn không vì thế mà hết yêu tôi. Khi nàng còn yêu tôi, tôi còn được nàng tha thứ, che chở. Chỉ khi nào nàng hết yêu tôi, tôi mới gặp nguy hiểm từ phía nàng tới. Tình yêu là một cái gì không thể phân tích theo lẽ phải sự hợp lý được. Tình yêu đến và tình yêu đi đều không có lý do. Tôi có thể tỏ ra đểu giả mà Thúy vẫn yêu tôi, ngược lại, tôi vẫn hoàn toàn đàng hoàng mà có khi Thúy vẫn hết yêu tôi.

Điều may mắn lớn thứ hai của tôi là Thúy đã lờ mờ biết trước tôi và Hồng Loan có gian díu với nhau. Có lần nàng đã hỏi tôi chuyện đó và lần đó tôi chối. Vì biết trước nên lời tự thú của tôi hôm nay không làm cho Thúy bị xúc động quá mạnh. Nếu Thúy không ngờ, nếu nàng tin tôi là một gã đàng hoàng về mọi mặt, lời tự thú của tôi có thể làm nàng thay đổi tình cảm về tôi. Điều may thứ ba của tôi là từ ngày có mặt Thúy trong nhà này, sự liên lạc giữa tôi và Hồng Loan chỉ còn có thù hằn chứ không còn tình ái, dù chỉ là tình nhục dục. Thúy thấy rằng từ ngày có nàng, tôi và Hồng Loan thù nhau nhiều hơn. Và nàng tưởng tôi và Hồng Loan hết yêu nhau vì nàng, vì tình yêu nàng tưởng như vậy, Thúy đã tha thứ hết cho tôi rồi.

Tôi mừng đến tỉnh người lại khi Thúy nói sau tiếng thở dài:

– Em đã đoán biết chuyện đó…

Khó khăn đã qua, việc thuyết phục Thúy không đến nỗi nào khó khăn lắm. Tôi vội kể lể:

– Đó là chuyện xảy ra trước khi anh được gặp em… Từ ngày có em… anh không còn có thể… Anh hối hận nhiều vì lỗi lầm đó, chắc em cũng thấy…

Nàng nhìn tôi, đôi mắt biểu lộ sự sợ hãi chen lẫn với tình yêu:

– Em biết… Nếu không, nếu anh vẫn còn… yêu bà ấy, đời nào em yêu anh…

– Thằng cha Trần Tiến Vinh đáng sợ lắm… Hắn có thể đoán được tình trạng khả nghi giữa anh và Hồng Loan… Nếu di chúc của Văn có tên anh, rất có thể hắn sẽ nghi anh… đã giết Hồng Loan…

Nàng kêu lên, thảng thốt:

– Lam sao… nghi được? Bộ cứ nghi cho người ta là bỏ tù được người ta sao?… Mình không làm tội, không ai có thể đổ tội cho mình…

– Vẫn biết thế… Nhưng phiền nhiễu lắm, mình biết thì mình phải đề phòng.. Chúng mình chỉ đọc di chúc này thôi…

Không để cho Thúy kịp suy nghĩ thêm, tôi cầm con dao rọc giấy dọc ngay phong bì đựng bản di chúc của Vũ Minh Văn. Lát nữa, tôi có thể bỏ di chúc vào một bì thư khác, không dán lại, không đề chữ gửi cho ai hết cũng không sao.

Di chúc của Vũ Minh Văn chỉ là một tờ giấy viết tay. Tôi đọc nhanh và người tôi nóng lên như một lò lửa rồi lạnh ngắt đi rất nhanh…

Di chúc này mới được Văn viết trong mấy ngày trước khi hắn tự tử. Lời văn ngắn và rõ rệt. Vũ Minh Văn viết rằng vì tôi – Trần Quang – đã cứu hắn khỏi chết nát thây vì bom nổ chậm, vì Hồng Loan, vợ hắn không trung thành với hắn, hắn để hết cả di sản cho tôi. Tôi mới là người thừa hưởng tài sản của Vũ Minh Văn chứ không phải là Hồng Loan.

Hắn thâm thù Hồng Loan, thù đến cả lúc chết. Hắn nhất định không để lại cho Hồng Loan một đồng bạc nhỏ. Nếu tôi biết trước hắn để lại di chúc này, tôi đã chẳng dại gì bày ra kế hoạch làm tiền bảo hiểm với Hồng Loan. Bây giờ nếu bọn Trần Tiến Vinh, Đặng Xính mà có được bản di chúc này, họ sẽ nghi quyết cho tôi đã giết Hồng Loan. Họ sẽ đoán là vì tôi không được biết rõ về di chúc, vì tôi nghĩ rằng Văn để của cho Hồng Loan và chỉ khi nào Hồng Loan chết đi mới đến lượt tôi. Mặt tôi lúc đó chắc biểu lộ một sự thiểu não ghê gớm lắm nên Thúy phải kêu lên lạc giọng:

– Chi vậy, anh?

Tôi đưa tờ di chúc cho nàng:

– Em đọc đi…

*****

Ở đời này, con người khôn ngoan chưa chắc đã thành công, đã sung sướng. Số mệnh oái oăm thường chơi khăm con người những vố rất nặng. Tôi vừa bị số mệnh chơi khăm một vố.

Một vố đau thiệt là đau. Nếu tôi biết rằng Vũ Minh Văn để di sản cho tôi, tôi cứ lẳng lặng đứng ngoài cuộc tranh chấp của vợ chồng họ, tôi cũng vẫn có tiền như thường. Văn có nợ tiền nhiều thật nhưng với hợp đồng bảo hiểm, sau khi Văn chết, người được thừa hưởng tài sản của hắn vẫn còn được hãng bảo hiểm trả một số tiền khá lớn. Dù sau khi Văn chết, Hồng Loan có bày đặt ra những trò gì chăng nữa, chắc chắn nàng cũng bị Trần Tiến Vinh lột mặt nạ, nàng sẽ vô khảm và tôi sẽ là người may mắn nhất đời. Bây giờ, sự việc đã xảy ra đến như thế này, đau nhất cho tôi là tôi không dám đưa bản di chúc cho ai coi hết. Nếu bọn Vinh, Xính biết di chúc này, họ sẽ đồng ý cho tôi là kẻ đã giết cả Văn lẫn Hồng Loan.

Điều nguy hiểm nhất là tôi không hẳn là vô tội. Tôi không giết Văn nhưng tôi giết Hồng Loan. Nếu những kẻ giàu kinh nghiệm về thuật điều tra tội nhân như Vinh và Đặng Xính, tôi sẽ không thể chống cự lâu được.

Tôi cố gắng thuyết phục Thúy, nàng đã thuận để tôi đọc trước bản di chúc, tôi cần giữ lại luôn nó.

– Không thể đưa ngay bản di chúc này cho bọn họ – Tôi nói với Thúy – chúng mình hãy giữ lại, đợi khi ông Văn trở về, anh sẽ yêu cầu ông ấy viết lại bản khác. Anh chắc ổng sẽ phải sửa lại di chúc, vì bà Văn chết rồi. Ổng không thể để cho anh bị liên lụy vì lòng tốt của ổng….

Như chợt nghĩ ra, Thúy đột ngột hỏi tôi:

– Quang.. anh phải nói thật với em… Anh không liên can gì đến cái chết của bà Văn chứ?

Tôi nắm lấy cơ hội để thở dài:

– Em thấy không? Đến em mà còn hỏi anh câu đó trách chi cảnh sát?

Nàng khổ sở:

– Em chỉ hỏi anh vậy thôi…

– Em hỏi như vậy là em đã nghi anh rồi còn gì nữa…?

– Em chỉ hỏi để biết… Dù anh có…

Nàng bỏ dở câu nói. Tôi biết nàng muốn nói rằng: “dù anh có phạm tội thật, em cũng vẫn… không thay đổi gì với anh…” nhưng vì ngượng miệng nàng không thể nói trọn vẹn được một câu trắng trợn như thế.

Nàng ngừng ngang để nói tiếp:

– Em thấy anh có thái độ lạ lạ sao ấy…

Tôi cố gắng chịu đựng cái nhìn tìm hiểu của nàng:

– Anh không biết có những chuyện gì đã xảy ra với ông Văn. Có chuyện gì đã xảy ra với bà Văn cũng vậy, anh hoàn toàn không dính líu gì đến cái chết của bà Văn và sự vắng mặt của ông Văn. Anh nhận là anh có lỗi, lương tâm anh cắn rứt anh. Vì anh đã dại dột gian díu với bà Văn. Sở dĩ anh phải đề phòng là vì anh không muốn bị cảnh sát làm rắc rối… Từ nay trở đi, anh sẽ không bao giờ bậy bạ nữa… Em phải tin anh…

– Em tin anh. Em đã tin anh và cho tới hôm nay em vẫn còn tin.

– Vậy thì tốt. Anh mang bản di chúc này cất đi nơi khác, chờ khi ông Văn trở về. Thúy cứ ngồi đây tiếp tục soạn chỗ thư từ này dùm anh.

– Em hy vọng anh biết rõ việc làm của anh.

Tôi đến gần nàng, hôn nhẹ lên má nàng:

– Anh không làm gì bậy cả. Anh không muốn hưởng di sản của ông Văn và anh không muốn những kẻ đa nghi như tên Trần Tiến Vinh biết là ông Văn để hết sản nghiệp lại cho anh. Vậy thôi. Em đừng lo và… em đừng nói chuyện này cho bất cứ ai biết…

Bỏ bản di chúc vào túi áo, tôi đi ra khỏi phòng. Không thấy gã cảnh sát có nhiệm vụ ở lại đây đâu cả, tôi nghĩ ngay đến cái tủ lạnh. Gã đó đang đi thăm thú khắp nhà. Chắc chắn gã sẽ nhìn thấy cái tủ lạnh quá lớn ấy và nếu gã tò mò mở nắp tủ…

Đêm nay, tôi bắt buộc phải đem xác Văn ra khỏi tủ. Tôi chưa rõ tôi sẽ làm cách nào nhưng chắc chắn là tôi phải thanh toán vụ đó cho xong nội đêm nay. Bằng tất cả mọi cách…

Tôi đi vào căn phòng nhỏ được dùng làm phòng nấu ăn và là nơi đặt tủ lạnh. Đăng không có ở đây. Tôi nhìn về phía tủ lạnh. Hàng chai rượu tôi xếp trên nắp tủ vẫn còn nguyên. Tôi đi tới gần tủ lạnh, dừng lại nghe ngóng tiếng máy điện trong tủ lạnh chạy rì rì rất nhỏ. Tôi đặt tay lên cầu điện của máy, kéo cầu xuống. Đường điện đã bị cắt, hơi điện không chạy vào máy nữa. Tiếng rì rì đã mất.

Từ giờ tới nửa đêm, hơi lạnh trong tủ sẽ hết. Xác chết không còn hơi lạnh nữa, sẽ trở lại trạng thái bình thường của nó. Xác chết sẽ mềm lại tuy nhiên việc mang xác chết ra ngoài một mình trong đêm tối vẫn không phải là một việc dễ làm. Trước đây, tôi trông cậy ở sự phụ trợ của Hồng Loan.

Đêm nay, tôi chỉ còn trông cậy ở chính tôi.

Viễn cảnh đen tối và nặng những hãi hùng. Tôi gạt bỏ ra khỏi óc cảnh tượng đêm nay khi tôi một mình mò mẫm trong bóng đêm với xác chết, tôi biết rằng nếu tôi còn nghĩ đến chuyện đó, tôi sẽ không có đủ can đảm và nếu bỏ trốn lúc này, tôi sẽ không sao có thể thoát đi xa. Bị bắt lại. Đời tôi chỉ còn có hai con đường: bị xử tử, bị tù chung thân.

Thúy làm cơm trưa cho cả Đăng cùng ăn. Nàng bầy bát đĩa trên chiếc bàn bằng mây đặt trên hiên nhà cao. Cơm không có gì thịnh soạn nhưng chỗ ngồi thật sang. Tôi lấy la-ve cho Đăng uống và vào bếp dọn thức ăn phụ với Thúy.

– Tủ lạnh sao lại cúp điện? – nàng hỏi tôi – Anh cúp điện tủ lạnh đấy à?

Nàng chú ý tới việc tủ lạnh bị cúp điện vì trước đây chính nàng đã cúp điện tủ lạnh và tôi đã mở lại. Bây giờ lại đến lượt tôi cắt điện.

Đã chuẩn bị trước câu trả lời, tôi đáp ngay:

– Bây giờ thì mình biết trước là tủ lạnh này sẽ không dùng tới nữa, hoặc có dùng thì cũng còn lâu, nên mình cúp điện.

Khi mình sợ chuyện gì y như rằng chuyện đó xảy ra, tôi sợ anh chàng cảnh sát mò vào bếp theo chân tôi và nghe được những lời tôi và Thúy nói với nhay về tủ lạnh. Khi tôi chưa nói dứt, chợt thấy nét mặt Thúy đổi khác, tôi nhìn lại và thấy Đăng đứng ở giữa khung cửa, tay gã cầm lon la ve.

Đăng cũng nghe thoáng thấy chúng tôi nói đến tủ lạnh. Lập tức tôi thấy gã chú ý ngay đến tủ lạnh. Gã bước tới, ngắm nghía cải tủ và nói bằng giọng trầm trồ:

– Phi di đe lớn quá… Moa con đông… Tám đứa… Gia đình moa phải có cái phi di đe lớn cỡ này mới đủ dùng. Chỉ nguyên một vụ nước lọc cho bọn con moa nó uống ngày cũng phải mất ít nhất là 5 chai…

Với trái tim đập loạn trong lồng ngực, tôi tới đứng bên cạnh cái tủ lạnh để tiếp chuyện gã:

– Cái tủ này lớn quá – tôi nói – tốn điện lắm. Chi có nhà hàng lớn mới dùng đến tủ lạnh cỡ này, nhà mình dù có nhiều người bảnh lắm là sài tới loại tủ 175 lít…

Đăng đặt tay lên nắp tủ lạnh:

– Tủ này không biết mấy trăm lít?

– 100 lít..

– Rượu ở đau mà để ở đây nhiều vậy? Chai không à? Trong tủ này có gì không? Mở coi được không?

Tôi làm một cố gắng kinh khủng để giữ cho giọng nói khỏi đổi khác xúc động:

– Chẳng có gì trong này… Hình như tủ khóa thì phải… Tôi cũng chẳng biết bà ấy để chìa khỏa ở chỗ nào.

Không đòi mở tủ, Đăng chỉ đứng nhìn, vẻ thèm thuồng hiện rõ trên mặt. Rồi Thúy yêu cầu chúng tôi mỗi người bưng dùm nàng một đĩa thức ăn ra bàn ăn. Đăng rời xa cái tủ lạnh với một vẻ tiếc rẻ. Vẻ mặt đó của gã cho tôi sợ rằng rất có thể gã còn trở lại coi kỹ cái tủ này và vì ở không cũng buồn, có thể gã sẽ chịu khó hì hục khuân hết số chai lọ bày trên nắp tủ coi cho đã thèm.

Ba chúng tôi ngồi ăn trên hiên vi la rộng như một cặp vợ chồng tỷ phú trẻ tuổi thết bạn. Buổi trưa ở đây thật êm. Có lúc tôi tưởng tượng tôi và Thúy là một cặp vợ chồng thật, vợ chồng tôi là chủ vi la này và chúng tôi giàu tiền, cuộc đời đẹp tuyệt vời.

Uống hai lon la ve và ăn một bữa cơm ngon, Đăng có vẻ yêu đời và trở thành vui vẻ, nói nhiều. Gã ngồi phưỡn bụng trên ghế, điếu thuốc lá phập phèo trên môi, gã ba hoa:

– Mẹ sư Trần Tiến Vinh trước kia cũng là cò cảnh sát đó, moa nghe nói hình như giả bất hòa với mấy chả Bình Xuyên thời Bình Xuyên nắm quyền công an nên gỉả phải ra khỏi ngành. Bây giờ giả làm bảo hiểm, kiếm bộn tiền. Vì giả trước kia có thời làm cò nên thượng cấp của moa nể giả lắm. Giả thiệt là người có tài, song moa thấy… giả đã bị méo mó nghề nghiệp. Giả đa nghi quá nên nhiều khi đâm ra… rắc rối vô ích. Những vụ này chẳng hạn… Bồ không phải là người trong nghề… moa chắc bồ cũng thấy.. Thủ phạm nhất định là cha chủ nhà này rôi, còn ai vô đây tranh chức đó được nữa… Vậy mà giả Vinh còn bày đặt nghi cho người khác. Bồ nghĩ sao?

Tôi thận trọng đáp:

– Tôi vẫn không tin là ông Văn cố ý giết bà vợ. Có thể là ổng chỉ lỡ tay…

– Dù hắn có cố ý hay là không cũng chính hắn đã làm cho vợ hắn chết thảm, hắn cũng là thủ phạm. Không biết bây giờ hắn đang trốn ở đâu. Tôi dám cá với bồ hắn đã trốn qua Nam Vang rồi… Tin đi… Thể nào mà hắn chẳng có để sẵn tiền bên đó…? Chỉ cần qua tới biên giới là xong… Từ Sài gòn qua Nam Vang chỉ mất nhiều lắm là một ngày..

Thúy lên tiếng:

– Ông không nghĩ là ông Văn có thể trở lại nhà này sao?

Đăng cười khẩy:

– Hắn trở lại đây làm chi? Hắn dư biết là nhà này đã có cảnh sát canh chừng, hắn mò về để chui đầu vào bẫy ư? Ý kiến đặt người coi chừng nhà này là ý của me sừ Vinh, được ăn ngủ ở đây phây phây, càng tốt, mỏa chẳng có điều gì phàn nàn. Canh ở đây cả năm mỏa canh cũng được.

Gã đột ngột hỏi tôi:

– Bồ có tìm thấy di chúc của hắn không?

Tôi lắc đầu:

– Không thấy. Chắc là không có. Nều có thì đã tìm thấy rồi…

– Me sừ Vinh chỉ rắc rối…

– Trưa nay, chắc là anh phải ngủ trưa thật kỹ hả? – Tôi lấy giọng vui vẻ hỏi Đăng – nếu anh cần ngủ, để tôi đưa anh lên phòng trên lầu. Ở đây tĩnh, tha hồ ngủ

Gã trợn mắt nhìn tôi:

– Tại sao tôi lại phải ngủ trưa, hả?

– Nếu anh phải thức đêm để canh nhà thì ban ngày anh phải ngủ thật nhiều chứ? Tôi làm bộ ngây thơ để hỏi hắn.

Hắn cười khẹc khẹc:

– Thức đêm để làm chi? Để chờ cha chủ nhà mò về à? Còn lâu moa mới thức đêm. Được ngủ trong vi la vắng vẻ thế này, mỏa phải lợi dụng cơ hội để ngủ cho sướng chớ? Cậu biết không? Mụ vợ mỏa vừa mới đẻ. Mụ đẻ dữ quá đi. Mỗi năm một đứa. Toàn con gái. Mỏa đã có đến năm đứa con gái rồi mà mụ lại vừa đẻ thêm một đứa con gái nữa. Nhà thì chật mà trẻ thì đông lại thêm con bé mới ra đời khóc quấy cả đêm. Cả tháng nay mỏa không ngủ được đêm ngon lành. Đêm nay mỏa phải ngủ chớ,…

Tôi đứng dậy:

– Nếu anh khoái ngủ thì ở đây số dách… Ban ngày còn êm như vầy thì anh biết ban đêm còn êm đến đâu. Ở thành phố, có bao giờ anh được nghe tiếng lá rơi trên mái nhà không? Chắc là không hả? Ở đây anh sẽ có dịp nghe rõ từng cánh lá rơi… Thơ mộng lắm… Thôi tôi phải vào làm nốt chỗ giấy tờ cho xong để nộp cho ông luật sư… Soạn xong đống giấy tờ này là tôi cũng hết việc. Nếu ông Văn không về, tôi cũng phải đi tìm việc sở khác thôi. Sở này hết việc rồi…

Đây là lần đầu tiên kể từ giây phút tôi được biết là có Đăng ở lại suốt ngày đêm trong vi la này, tôi không cảm thấy sợ hãi. Nếu Đăng khoái ngủ và đang thèm ngủ thì việc làm của tôi chắc sẽ không khó khăn, vất vả gì cho lắm. Tôi chỉ cần khéo léo là được

Đăng sốt sắng đề nghị với Thúy:

– Cô Thúy để rôi phụ trách việc rửa bát đĩa cho. Cô phải biết vợ tôi nó khen tôi là thằng đàn ông rửa bát chén giỏi nhất thế giới đa…

Tôi vào phòng làm việc của Văn và sau khi khóa cửa lại, tôi ngồi vào bàn. Tôi lấy khẩu súng lục của Văn ra, khẩu súng y đã dùng để tự tử và tôi cất giữ từ ngày đó đặt vào ngăn kéo bàn viết. Rồi tôi mang bao tay để khỏi để lại dấu chỉ tay, tôi lấy ra một tờ giấy viết như của Vũ Minh Văn, đặt vào máy chữ. Tôi suy nghĩ vài giây rồi gõ nhẹ những dòng chữ sau đây lên trang giấy:

Tôi trở lại đây tìm khẩu súng. Hết rồi. Đời tôi đến đây là hết. Chẳng còn hy vọng gì nữa. Tôi không muốn giết nàng. Không ngờ. Tôi không còn chỗ nào để tới mà tôi cũng không muốn đi trốn. Tôi đã chán ngấy cuộc đời này. Tôi đi về một nơi không còn phiền nhiễu, tôi hy vọng gặp lại nàng ở đó. Chắc nàng hiểu là tôi không muốn giết nàng và nàng đã tha thứ cho tôi…

Tôi đọc lại trang thư và thấy hài lòng. Tôi lấy tờ giấy ra khỏi máy chữ, đặt nó vào một ngăn kéo.

Bây giờ là hai giờ trưa. Nếu tôi gặp may. Tôi chỉ cần may mắn một chút thôi, chừng 15 tiếng đồng hồ nữa, tức là tới nửa đêm nay, tôi sẽ ra khỏi được cơn ác mộng khủng khiếp này.

Thoát được vụ này, từ giờ đến hết đời, tôi sẽ không còn bao giờ dám dính vào một vụ bê bối, lường gạt nữa.

*****

Tôi và Thúy làm việc suốt tới 8 giờ tối thì xong hết. Chúng tôi đã cộng được tổng số tiền nợ của Vũ Minh Văn căn cứ trên những tờ hóa đơn và biên lai ghi nợ. Không kể những món nợ không giấy tờ chứng minh, Vũ Minh Văn nợ thiên hạ 6 triệu 345.750 đồng bạc.

Tôi kiểm lại bản kê khai để đưa cho luật sư Thanh trước khi Thúy đánh máy ra thành nhiều bản và bảo nàng:

– Nếu theo đúng hợp đồng bảo hiểm và hãng bảo hiểm chịu trả tiền trả hết nợ rồi ông Văn cũng còn tới 10 triệu đồng.

Thúy thở dài:

– Nhưng nếu ông Văn có chết thật, hãng bảo hiểm mới chịu trả số tiền đó chứ? Mà nếu ổng chết… thì… bây giờ ai lãnh số tiền đó? Bà Văn cũng chết rồi…

Tôi biết nàng sắp nói đến tôi nên tôi vội vã chặn ngang:

– Ai lãnh tiền mình không cần biết. Anh chỉ biết chắc có một điều là anh không lãnh. Vậy thôi. Đồng tiền mình có vất vả làm ra mình mới quý. Tiền trời cho sẽ không bền…

Rồi tôi lảng qua chuyện khác:

– Hôm nay chúng mình đã làm việc quá nhiều. Thúy nên đi chơi tối nay cho thoải mái. Thúy nên đi coi xi nê. Thúy có khi nào đi coi hát cải lương không? Lâu lâu đi coi cải lương cũng thú thú, miễn là đừng có đi coi luôn luôn và nhất là đừng có mê mấy anh kép cải lương…

Đôi mắt ngây thơ của nàng cho tôi biết rằng nàng là người con gái chưa hề biết cải lương là gì

– Mê kép cải lương thì làm sao mà không nên anh?

Tôi cười:

– Vì… mê như thế… quê lắm. Kép cải lương toàn là bọn thất học. Đàn bà có học ai mà mê kép hát cải lương…

– Em không muốn đi một mình…

Nàng muốn tôi đưa nàng đi. Viễn cảnh ngồi bó rọ đâu đó trong tòa nhà rộng vắng này chờ cho anh cớm ngủ say để mò mẫm trong đêm tối mở tủ lạnh, ôm xác chết ra… là một viễn ảnh không mấy hấp dẫn với tôi, tôi rất muốn được cùng với Thúy ngồi bên nhau, nắm tay nhau trong một rạp hát bóng đầy những người no đủ và yêu đời, nhưng tôi không thể để anh cớm một mình trong nhà này.

Tôi đành viện lý do nhà có cảnh sát gác không tiện đi hết cả để từ chối, Thúy nói:

– Anh ở nhà thì em cũng ở nhà. Chắc chúng mình cũng chẳng còn ở đây lâu nữa đâu. Mai sau chúng mình tha hồ mà đi coi xi nê với nhau..

Nàng nói đến mai sau bằng một giọng lạc quan và tin tưởng. Trong tâm y của nàng, việc mai sau chúng tôi thành vợ chồng dường như đã là một chuyện dĩ nhiên.

Tôi đề nghị:

– Chúng mình vào phòng khách coi Tivi vậy. Nhiều đêm Tivi Mỹ có chiếu phim coi được lắm.

Việc ngồi coi Tivi đêm nay không làm cho Thúy hào hứng mấy vì sự có mặt của trung sĩ Đăng, một người đàn ông lạ không lấy gì làm lịch sự lắm. Đăng ngồi lù lù trước máy tivi coi phim đấu vật của đài Mỹ. Có lẽ ở nhà hắn ít khi Đăng được ngồi mát coi Tivi nên hắn có vẻ thích thú ra mặt. Nhà lại có sẵn la ve hộp, anh chàng cứ lấy ra uống tì tì.

Không muốn ngồi gần Đăng, Thúy bỏ lên phòng nàng trước 9 giờ. Tôi cảm thấy dễ chịu khi thấy nàng rời xa tôi.

Tôi chỉ còn phải ngồi chờ, chờ cho thời gian đi vào đêm khuya và anh cớm nhà nghề đần độn, ham ăn, ham uống, ham đủ thứ này ngủ say. Và cũng như tất cả những lúc con người phải chờ đợi, thời gian trôi qua thật chậm. Tôi đã có kinh nghiệm chờ đợi và tôi cố tình không nghĩ đến thời gian, không mong, không nhìn đồng hồ, nhưng tôi vẫn thấy thời gian chậm rì rì, chậm và nặng chình chịch. Có những lúc tôi ngồi rất lâu, tôi yên trí rằng ít nhất cũng phải là cả giờ đồng hồ đã trôi qua, vậy mà khi coi đồng hồ, tôi thấy khoảng thời gian vừa qua mà tôi nghĩ là cả giờ dó thực ra chỉ mới có mười lăm phút.

Tivi chiếu hết phim đánh vật với những gã đô vật khổng lồ, hung hãn, đánh nhau như thù hằn, đánh nhau dã man hơn cả súc vật. Chiếu qua phim ca nhạc, Đăng nằm dài trong chiếc ghế da đặt ngay trước máy tivi, hắn có vẻ như sẽ nằm coi cho đến lúc đài hết phim. Không thể mở miệng khuyên hắn nên lên phòng ngủ, tôi đành cắn răng ngồi chờ.

Vào lúc 10g30, tôi nhận thấy Đăng đã ngủ. Hắn ngủ trong ghế trước máy tivi, miệng há hốc, đầu nghẹo qua một bên, ngáy khò khò. Tuy hắn ngủ, tôi vẫn không thể đánh thức hắn dậy. Tôi đành ngồi nghĩ đến những việc tôi sắp làm.

Thời gian đã chín mùi để tôi hành động. Tôi nhất định phải đem xác Văn ra khỏi tủ lạnh đêm nay. Trước hết, tôi phải mất chừng 10 phút mò mẫm trong đêm tối để dọn hết dãy chai rượu xếp trên nắp tủ lạnh xuống, rồi tôi mang xác chết ra vườn cây, nổ phát súng và vứt khẩu súng lại bên xác chết để chạy vào nhà…

Nghĩ đến đây, tôi choáng người.. Không xong rồi. Nổ phát súng ở ngoài vườn, tôi không sao có thể chạy trở vào nhà kịp. Dù đang ngủ say, Đăng thể nào cũng phải nghe thấy tiếng nổ. Cả Thúy cũng vậy, Đăng cũng như Thúy, hai người này có thể nhìn qua cửa sổ phòng họ xuống vườn và trông thấy tôi.

Tôi phải làm sao đây?

Cơn sợ hãi hoảng loạn lại rùng rùng kéo tới. Làm sao? Làm sao? Phải mất nhiều phút sau tôi mới hiểu rằng với quyết định đem xác Văn ra vườn, tôi đã tự làm cho việc làm của tôi thành rắc rối. Việc gì phải đem xác chết ra tận vườn? Văn đã tự tử trong phòng làm việc của y, tại sao tôi lại không đem xác y trở vào căn phòng đó? Có dễ hơn không? Tôi sẽ để mở cửa sổ, khung cửa số ở đó là lối vào nhà của Văn. Tôi nổ súng qua cửa sổ cho đạn bắn ra vườn. Nổ súng xong tôi chỉ cần chạy có vài bước là về tới phòng ngủ của tôi. Nếu Đăng có bắt gặp tôi ở cầu thang cũng không sao, tôi có thể nói là tôi xuống thang trước hắn khi nghe tiếng nổ. Hoặc tôi có thể nổ xong phát súng, lẩn qua nấp ở phòng bên, đợi cho Đăng chạy vô căn phòng mà hắn biết là vừa có tiếng nổ, lẹ chân chạy lộn trở ra cầu thang và làm bộ hốt hoảng như mới chạy xuống tới đó.

Như vậy là hoàn toàn rồi. Nhưng thời gian càng trôi về đêm, bỗng tôi lại nẩy ra ý muốn cầu cho thời gian cứ kéo dài, cho Đăng đừng đi ngủ… để tôi đừng mau tới phút phải bắt tay vào việc. Tôi sợ…

Tôi sợ phải mò mò trong đêm tối để mở tủ lạnh, tôi sợ phải nhìn lại xác chết, sợ phải chạm tay vào xác chết. Tôi biết là tôi không sao có thể tránh làm những việc đó và trước sau gì tôi cũng phải làm nhưng tôi vẫn cứ sợ. Nếu tôi không mau mau mang xác chết ra khỏi tủ lạnh, bọn Đăng, Lê Huy, hoặc Vinh sẽ tìm ra xác chết. Và khi đó tìm ra xác Văn nằm trong tủ lạnh, họ sẽ biết ngay Hồng Loan không thể cho xác Văn vào trong tủ lạnh đó. Ít nhất họ cũng biết Hồng Loan không thể đưa xác Văn bỏ vào tủ một mình.

Tới 11 giờ, Đăng choàng dậy.

Tôi biết trước khi hắn sắp tỉnh dậy nên tôi vờ ngủ. Tôi choàng dậy khi hắn vươn vai:

– Ôi.. Tivi chán thấy mồ tổ….- Đăng vừa ngáp vừa nói – mình cứ ngồi coi một lúc là mắt nhíp lại. Chỉ có mấy cái phi đánh “két” là coi vui vui một chút. Mấy thằng cha mọi rợ đánh nhau dữ quá, coi đáng thật đã con mắt. Mấy chả đấm đá, bóp cổ, quật nhau dữ vậy mà sao không thấy chả nào chết cả ta… Thôi đi ngủ…

Hắn nhìn quanh:

– Nè chú… Chú khóa kỹ các cửa ra vô chưa đó?

Tôi đứng dậy theo và che miệng ngáp:

– Khóa kỹ cả rồi. Anh có muốn đi soát lại cho yên trí thì cứ đi.

– Hai thằng mình cùng đi soát lại cho chắc ăn…

Hắn theo tôi đi đóng và khóa các cửa ra vào. Chính tay hắn đóng các cửa sổ. Khi hắn gài khóa cửa sổ, nếu lát nữa tôi mở cửa sổ ra hắn biết ngay là người mở cửa phải ở trong nhà. Còn nều tôi không mở cửa sổ, làm sao tôi bắn được viên đạn ra ngoài trời và làm sao có thể giải thích được sự có mặt, nói đúng hơn là sự có xác chết ở trong nhà? Vũ Minh Văn đi lối nào vào được trong nhà?

Trước khi vào phòng ngủ, hắn bật đèn sáng choáng tất cả các phòng trong nhà và đi kiểm soát từng phòng. Tôi theo hắn vào phòng làm việc, nơi tôi và Thúy đã ngồi suốt ngày để soạn giấy tờ. Vào tới đây, tôi rùng mình kinh hoàng…

Vì tôi đã phạm một lỗi lầm… Đôi bao tay tôi mang hồi nãy bỏ nằm ngay trên bàn, bên cạnh cái máy chữ. Nếu Đăng trông thấy đôi bao tay đó, hắn có thể sinh nghi. Hắn sẽ tìm kiếm quanh bàn và hắn sẽ tìm thấy khẩu súng cùng bức thư tuyệt mệnh giả là của Văn do tôi vừa viết bằng máy chữ bỏ trong ngăn tủ.

Tôi sơ ý quá.Sự sơ ý này có thể dưa tôi vào tù ngồi đó đến hết đời.

Đôi bao tay bằng da nâu hiện lên quá rõ, quá đập vào mắt, chỉ cần Đăng nhìn thấy và hỏi một câu: ” Bao tay này của ai bỏ đây?…” là vỡ lở hết…

Tôi đi tới định cất đôi bao tay đó đi hoặc vơ lấy chúng bỏ vào túi, nhưng không thể được, tôi đành đứng che chúng đi. Cũng may, Đăng chỉ mải chú ý đến cửa sổ, gã không nhìn thấy đôi bao tay bằng chứng tai hại này.

Phòng này có hai cửa sổ mở ra vườn. Sau khi đóng và vặn khóa cả hai cửa, có vẻ hài lòng, Đăng xoa xoa hai bàn tay vào nhau, gã nói:

– Cửa này thì có thánh cũng không sao vô được…

Gã ra trước, tôi vội vã đi theo. Những bóng đèn điện dưới nhà theo nhau tắt. Chúng tôi lên lầu. Phòng ngủ của Đăng là căn phòng cũ của tôi. Tôi ngủ trong phòng ngủ của Văn.

Tôi vào phòng và đứng nép mình sau cánh cửa, nín thở một lúc nghe ngóng, tôi cần biết gã cảnh sát có ở trong phòng gã không, hay gã lại trở xuống nhà dưới. Và cửa phòng gã đóng chặt hay mở hé…

Một lúc sau, tôi mới vào tới giường ngủ và ngồi nhẹ lên giường.

Việc bỏ lại đôi bao tay trên bàn viết là một sơ hở làm cho đến lúc này tôi vẫn chưa được hoàn hồn. Tôi suy nghĩ biết đâu Đăng đã chẳng trông thấy nhưng vì đòn cao, gã giả vờ như không thấy. Có thể lắm chứ. Tôi chẳng nên khinh thường Đăng. Tuy gã có vẻ ngu đần, chậm hiểu đấy nhưng biết đâu đó lại chẳng chỉ là cái vỏ ngoài của họ? Biết đâu gã lại chẳng nhiều thủ đoạn và khôn khéo hơn tôi tưởng?

Tôi giận tôi nhiểu về hành động sơ hở ngớ ngẩn này. Như tôi đã nói ở đời tôi không sợ gì bằng sợ “quê” đây không phải là nhà quê như nhiều người có thể tưởng lầm. “Quê” mà tôi nói đây là một cái gì không được thanh lịch, không khôn khéo, có khi không đáng. Như việc tôi bỏ quên đôi bao tay chẳng hạn đó là một việc không đáng để cho xảy ra, một việc ngu đần. Bị thua vì một việc không đáng thật “quê” và do đó thật đáng giận.

Bây giờ là 11 giờ 20 phút. Chỉ còn một lúc nữa là tới nửa đêm…

Nếu Đăng là loại đàn ông đặt lưng xuống đâu là ngủ đấy thì cho già ra là tới 12 giờ 30, tức là còn 40 phút nữa, tôi phải mò xuống nhà dưới vác xác Văn ra khỏi tủ lạnh. Người tôi nóng ran lên rồi chớp mắt, lạnh toát đi. Mồ hôi tôi vã ra như tắm trong lúc tôi muốn run lên bần bật. Tình trạng bất thường đó của cơ thể và tâm trí tôi làm cho tôi, trong những giây phút sáng suốt rất ngắn thấy rõ hơn ai hết rằng tôi sẽ không có đủ sức để làm trọn cái việc tôi sắp phải làm. Việc làm quá nặng… Không những chỉ phải nhẹ tay lấy hết mấy chục chai rượu đó bày trên nắp tủ lạnh xuống không một tiếng động, lôi xác chết ra mà thôi, tôi còn phải xếp lại những chai rượu đó lên nắp tủ lạnh như cũ… Rồi tôi mới cõng hay ôm xác chết nhẹ bước vào phòng, mở cửa sổ… -Từng ấy thứ phải làm thật êm, thật nhẹ, không để vang lên một tiếng động nhỏ- rồi mới nổ súng và chạy… Tôi biết là tôi không sao đủ can đảm và sức mạnh để làm hết từng ấy việc. Đăng có thể ngủ say, nhưng với một cảnh sát viên nhà nghề, việc đang ngủ say lập tức tỉnh táo với đầy đủ phản ứng là một việc thường xảy ra. Người cảnh sát nhà nghề có những khả năng và thói quen mà người thường không ngờ là có thể.

Tôi không thể nhờ cậy ai hết đêm nay. Trước kia khi nghĩ ra kế hoạch này, tôi thấy dễ làm vì tôi còn Hồng Loan ở bên cạnh. Và nhất là tôi không biết rằng bên tôi, cùng ngủ trong nhà này với tôi, có một người cảnh sát và người cánh sát đó có thể can thiệp chớp nhoáng để bắt quả tang tôi với xác chết. Nếu hôm trước đây chỉ cần biết hoặc nghi ngờ rằng khi làm việc này, bên tôi sẽ không có Hồng Loan, chắc chắn tôi đã không dám làm.

Làm sao bây giờ?

Như tôi đã xét đi, xét lại, tôi không làm việc này không được. Và làm cũng không được. Tôi như bị đẩy đến đường cùng…

Hồi nẫy, Đăng đã tự tay đóng, khóa hết các cửa sổ. Nhưng vì không quen lắm với tòa nhà lớn này, gã vẫn còn quên một khung cửa không khóa. Đó là khung cửa sổ nhỏ ở đăng sau cầu thang. Người ta vẫn có thể theo lối cửa đó chui ra, chui vào tòa nhà này được, chỉ hơi khó một chút. Tôi quyết định Vũ Minh Văn sẽ vô nhà bằng lối cửa sổ đó. Mai đây, khi nhớ lại mọi khung cửa sổ Đăng sẽ nhớ là gã không đóng khung cửa sổ sau cầu thang đó.

Tôi đứng dậy và thay quần áo ngủ. Tôi bận bộ pijama mới. Rồi tôi tắt đèn lớn, để đèn nhỏ, ngồi sát với ngọn đèn lấy khẩu súng lục của Văn ra xem lại. Tôi tra thêm đạn vào băng đạn rồi dùng khăn tay chùi kỹ cho sạch hết dấu tay. Xong tôi bỏ súng vào túi.

Trước khi bắt tay vào việc, tôi còn phải làm một việc nữa. Đó là việc vào phòng làm việc của Văn để lấy đôi bao tay tôi còn bỏ ở đấy. Tôi cần dùng bao tay vì tôi biết tôi không thể để lại dấu tay của tôi trên bất cứ món đồ vật gì trong đêm nay. Chỉ cần họ tìm thấy một dấu chỉ tay của tôi là một công trình của tôi tan ra mây khói. Vẫn biết trong nhà này đầy dấu chỉ tay của tôi cũng như dấu chỉ tay của Thúy, nhưng đó là những dấu đã có từ trước. Nếu trên thân thể của Văn nhất là trên khẩu súng lục này có một dấu tay của tôi cảnh sát sẽ biết ngay tôi là thủ phạm, hoặc ít nhất tôi cũng là đồng lõa.

Định Mệnh Đã An Bài (phần 13)

Rồi tôi lại quyết định để cho Đăng ngủ thật say. Đến hai giờ sáng, tôi mới bắt đầu vào việc.

Tôi nhẹ nhàng bước trở vào giường nằm

Tôi nằm đó suốt hai tiếng đồng hồ, mắt tôi có nhắm cũng như mở. Thật ra mắt tôi mở hay nhắm tôi cũng không biết nữa.

Đêm khuya. Trời bắt đầu nổi gió lớn, đêm có thể có mưa, tôi nằm im nghe tiếng gió thổi ào ào bên ngoài với tiếng đập của trái tim tôi. Tiếng gió và cành cây chạm nhau lách cách ngoài vườn, cành cây cọ xát vào tường làm cho tôi phấn khởi hơn một chút. Những tiếng động do mưa gió gây ra đó có thể che lấp những tiếng động khác trong nhà này. Việc tôi sắp phải làm có thể dễ dàng hơn.

Thời gian mau hay chậm đều cũng qua. Sau cùng là hai giờ sáng. Tôi ngồi dậy, xỏ chân vào đôi dép cao su, tay thủ cây đèn bấm, lặng lẽ ra khỏi phòng.

Bóng tối vẫn tràn đầy. Tôi đi tới, áp tai vào cửa phòng Đặng lắng nghe. Tôi không nghe thấy tiếng ngáy của Đặng vì mưa gió quá lớn, nhưng tôi biết là gã đang ngủ say. Tôi rời khỏi cánh cửa phòng gã.

Tới đầu cầu thang. Tôi đứng lại nghe ngóng lần nữa.

Tôi vào tới phòng làm việc, nơi tôi để đôi bao tay. Đây cũng là nơi lát nữa tôi sẽ đem xác Văn đến đặt ngồi sau bàn giấy, như đêm nào hắn đã ngồi tại đây, ngồi như thế, để tự tử.

Khi tìm thấy đôi bao tay và xỏ tay vào bao, tôi mới biết là tay tôi run, run đến nỗi mà tôi lẩy bẩy mãi vẫn không xỏ xong bao tay. Rồi tôi mở ngăn bàn, lấy bức thư đánh máy để sẵn ra bàn.

Tôi đứng giữa phòng, chiếu đèn bấm nhìn quanh một vòng. Khi đã nhất trí rằng quanh phòng này không có vật gì cản chân tôi khi tôi trở vô với các xác chết trên tay, tôi tới mở cánh cửa sổ. Rồi tôi trở ra hành lang, tôi lại đứng nghe. Vẫn không có gì khả nghi…

Khi tôi đứng trước cái tủ lạnh, những dây thần kinh của tôi ở trong một tình trạng hoảng loạn cùng cực. Tim tôi đập mạnh đến nỗi cả người tôi choáng váng; tôi có thể ngã xuống ngất đi bất cứ lúc nào, hai lá phổi của tôi như từ chối làm việc làm tôi ngẹn thở, hai tay tôi run và cả hai chân tôi cũng run. Tôi làm việc như một cái máy. Tôi nghĩ lại quá nhiều lần về những việc tôi phải làm trong đêm nay cho nên tôi làm mà không cần nghĩ ngợi, không cần biết là tôi làm gì.

Tôi nhấc từng chai rượu không trên nóc tủ lạnh đặt xuống nền nhà. Tôi đếm nhẩm, có tới ba mươi cái chai được rời chỗ. Tới cái chai cuối cùng, tôi hụt tay và tai nạn chỉ còn một chút xíu nữa đã xảy ra. Cái chai rời khỏi nóc tủ lạnh trước khi bàn tay tôi cầm đến nó. Không hiểu bằng cách nào mà tôi lại bắt được cái chai khi chỉ còn cách sàn nhà hai gang tay. Thật hú vía. Tôi tránh được tai nạn chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Cái chai này mà rót xuống đám anh em của nó đang sắp ở hàng dưới thì tiếng động phát ra sẽ đánh thức bất cứ người nào ở trong toà nhà này.

Đặt chai cuối cùng xuống sàn nhà, tôi đi lại cửa phòng lắng nghe. Vẫn không có gì lạ, tôi trở vào. Từ bây giờ, sau khi mở tủ lạnh lấy xác chết ra, tôi bắt buộc phải hành động thật nhanh. Nếu gã cảnh sát đang ngủ trên kia xúông dưới tầng dưới này trước khi tôi định đưa xác chết vào nơi tôi định trước, và nổ một phát súng. Tất cả những nỗi cực khổ này của tôi sẽ trở thành công cốc.

Nhưng đúng lúc tôi đặt tay vào tủ lạnh và vừa lấy sức để kéo nó lên, chợt tôi khựng người lại…

Tôi cảm thấy có gì lạ hơn là nghe thấy tiếng động lạ… Tim tôi đập hụt vài nhịp nhưng tôi bước vội ra cửa, nép vào thành cửa nhìn lên cầu thang. Hình như tôi vừa nghe thấy tiếng cửa mở nhẹ…

Tai tôi lại như vừa nghe tiếng chân ai đi nhè nhẹ trên những bậc thang lầu…

Tôi đứng đó lắng nghe, toàn thân căng thẳng. Nhưng không có tiếng gì khác ngoài tiếng đập của trái tim tôi. Năm phút trôi qua, khi biết chắc là không có gì khả nghi và chỉ tâm trí tôi bị căng thẳng nên tôi tưởng là nghe thấy tiếng động – tôi như kẻ nhát gan vì quá sợ ma nên trông thấy ma – tôi đứng dựa lưng vào tường để chân tôi bớt run rồi hít mạnh vài hơi trước khi lấy lại sức.

Tôi tự nhủ nếu đêm nay tôi không làm xong việc này, tôi sẽ không bao giờ có đủ can đảm và sức lực để làm nữa, tôi sẽ thua cuộc. Đời tôi sẽ không bao giờ có Thuý…

Nghĩ tới Thuý, tôi như được tiếp một ngùôn năng lực mới. Tôi nhất định làm cho xong việc trong đêm nay, tôi chỉ tiếc lúc này không có Hồng Loan ở bên cạnh tôi.

Trở lại bên tủ lạnh, tôi nhấc nắp tủ lên. Tuy máy lạnh đã tắt từ lâu nhưng hơi lạnh ở bên trong vẫn toả ra làm tôi rùng mình. Tôi chiếu đèn nhìn vào bên trong.

Văn nằm nghiêng nên tôi không thấy vết thương nơi mang tai y. Và nhờ vậy, tôi thấy y nằm rất tự nhiên, như người đang ngủ. Tôi cúi xuống chạm tay vào cổ Văn. Nằm trong tủ lạnh này, người Văn cũng chỉ còn hơi lạnh. Đem ra ngoài, chắc chắn chỉ trong vòng 10 phút là không ai biết y nằm nhiều ngày trong tủ lạnh nữa.

Không khí trong tủ lạnh không ẩm ướt qua như tôi tưởng. Dường như bao nhiêu hơi lạnh đều thấm hết vào quần áo của Văn. Bên ngoài may sao trời lại vừa mưa lớn, việc quần áo của Văn ẩm ướt không phải là một trở ngại.

Thò hai tay vào nách Văn, tôi xốc y ra khỏi lòng tủ. Khá nặng, tôi phải cố hết sức mới lôi được y ra. Tôi để cây đèn bấm chiếu vào tủ và tôi thấy có một vòng tròn máu tụ lại dưới chỗ Văn nằm. Đó là máu từ vết thương trên đầu Văn chảy ra. Gặp lạnh, máu đông lại nhưng bây giờ được đem ra chỗ bên ngoài có nhiệt độ bình thường máu Văn sẽ còn chảy nữa. Phải mau mau đưa Văn vào văn phòng làm việc của y. Tôi cần có máu tươi ở trong đó. Điều đó tuy nhỏ nhưng rất cần thiết. Nếu không có máu tươi chảy ở nơi Văn nằm chết, người ta sẽ biết là xác chết có thể được đưa từ nơi khác tới.

Tôi phải làm thật nhanh, không kịp dừng lại để thở sau nỗ lực mang xác Văn từ trong lòng tủ lạnh ra, tôi rảo bước ra ngoài. Tôi đi tới mở sẵn cửa phòng làm việc, tôi không dám bật đèn và tôi sợ khi vác xác chết đi mau, tôi va phải đồ đạc gây nên tiếng động.

Trở vào nhà bếp, tôi vác xác Văn trên vai đi chầm chậm trên con đường tối om. Hai đầu gối tôi run lẩy bẩy và người tôi còng xuống vì sức nặng như tôi cũng đi tới nơi. Tôi cẩn thận đặt xác chết nằm dài dưới chân ghế bên bàn viết rồi đi lại nhà bếp.

Tôi chiếu đèn nhìn thật kĩ xem sàn nhà có vết máu hay không, rất may chỉ có một vết máu rất nhỏ. Trong thời gian nằm ở đây, máu của Văn chưa kịp chảy lại. Tôi chỉ cần dùng dép di di vài cái là sạch. Dù có nghi ngờ và tìm kiếm, cảnh sát cũng không thể tìm ra được vết máu trên nền đá hoa này.

Tôi lấy cái khăn lau nhà chùi vết máu trong lòng tủ lạnh. Vết máu không thấm được vào chất men tráng bên trong tủ, chỉ cần chùi nhẹ là sạch ngay. Sau khi giặt sạch cái khăn lau dưới vòi nước, tôi để trả khăn vào chỗ cũ, đậy nắp tủ lạnh lại và bắt đầu vào việc xếp những chai rượu rỗng lên chỗ cũ.

Càng làm tôi càng thấy dễ chịu. Việc này không đến nỗi khó lắm như tôi tưởng. Cũng sắp xong rồi, chỉ còn một chút xíu nữa thôi. Tôi đã dần dần tự trấn tĩnh được. Tôi chỉ còn cần nổ một phát súng, chạy lên phòng ngủ nữa là xong…

Đúng lúc tôi đặt chai cuối cùng vào chỗ của nó trên nóc tủ lạnh, một tiếng động vang lên làm cả người tôi biến thành tượng đá.

Lần này không còn lầm được nữa. Đúng là tai tôi nghe thấy tiếng động. Đúng là trên cầu thang có tiếng chân người đi. Như một gã người máy làm việc theo phản ứng tự nhiên chứ không suy nghĩ, không định trước, tôi tắt vội cây đèn bấm và nhón gót đi trở ra cửa.

Tôi nép mình bên cửa nhìn về phía thang lầu…

Một ánh sáng loé lên ở đó. Tôi nhìn ra, đó là ánh sáng của một cây đèn bấm. Ánh sáng loé lên rồi tắt ngay, tôi biết rằng người đàn ông chiếu đèn đi xuống đó là Đặng.

Đúng gã rồi, mắt tôi đã quen với bóng tối nên tôi nhìn rõ là gã. Gã đã xuống hết cầu thang và gã đang đứng lại đó, nghe ngóng…

Nếu tôi không đánh được lạc hướng đi của gã, gã sẽ nhìn thấy ngay cánh cửa văn phòng mở lớn và gã sẽ bước vào đó…

Nếu để gã vào văn phòng, gã sẽ tìm ngay ra xác chết của Văn.

Bàn tay tôi nắm chặt lấy cán khẩu súng lục trong túi tôi trong khi người tôi lạnh giá và run rẩy…

Bàn tay kia tôi nắm quả đấm cửa, xoay xoay mấy cái cho khóa kêu lên mấy tiếng lách cách…

*****

Thời gian nặng nề qua…

Tin chắc là Đặng nghe thấy tiếng động phát ra từ bếp và gã sẽ đi vào bếp tìm kiếm nguyên nhân phát ra tiếng động, tôi đứng nép sau cánh cửa chờ gã…

Nếu gã nghi là trong nhà bếp này có người và gã có thể bị đánh lén khi thò đầu vào đây, gã khôn ngoan đi ra vườn, nhìn qua cửa sổ vào đây thì tôi nguy to…

Sự im lặng rùng rợn của toà nhà vắng giữa đêm khuya cùng với việc đứng yên đó để chờ đợi làm cho tôi chỉ còn thiếu chút nữa là chịu không nổi, chỉ thiếu chút nữa là tôi kêu thét lên…

Một ánh đèn nữa lại nháy sáng nơi cầu thang…

Gã cảnh sát trông thấy cánh cửa mở hé rồi nhưng gã chưa vội nhao đầu chạy vào ngay. Thật không ngờ gã đàn ông trông có vẻ thô tục như chỉ biết ăn no, ngủ kĩ, nằm đâu là ngáy như sấm ở đó mà lại tỉnh ngủ và có phản ứng mau lẹ như thế. Khi trong óc tôi nảy ra ý nghĩ đó về Đặng, chợt tôi lại nghĩ được tiếp về gã: nếu gã nhanh trí như thế, tất gã phải nghĩ được rằng có thể trong căn phòng để ngỏ cửa này có kẻ rình gã và chờ gã bước vào…

Vừa nghĩ vậy, chân tôi bước đi ngay… Tôi rời cánh cửa nhà bếp để chạy ra cửa phòng sau. Nơi này còn một cánh cửa nhỏ nữa. Cửa này một đường đi xuống vườn, một đường đi trở ra hành lang. Trong tôi có một chút hi vọng nhỏ là Đặng sẽ không nhớ cánh cửa này vì gã mới tới ở lại từ trưa nay, dù cho đã có đi thăm hết nhà để làm quen với toà nhà lớn này rồi, ngay lúc này gã sẽ không nhớ hết…

Đi ngang tủ lạnh, tôi lẹ tay với lấy một chai rượu cầm theo.

Chỉ vài giây sau, tôi đã đứng nấp ở góc tường bên ngoài nhà bếp. Đứng ở đây, tôi có thể trông thấy Đặng khi gã đi từ cầu thang vào trong nhà bếp.

Quả nhiên vài giây sau, tôi thấy gã đi ngang. Trong bóng đêm lờ mờ, tôi thấy gã một tay cầm súng, một tay cầm cây đèn bấm. Gã đi từng bước một, cẩn thận nhưng cũng rất chắc chắn. Và cũng đúng như tôi nghĩ, gã đoán là trong nhà bếp có người và có thể người đó nấp ở đằng sau cánh cửa hé. Khi đi tới chỉ còn cách cánh cửa bếp chừng vài bước, đột nhiên gã nhẩy lên dùng chân đạp mạnh vào cánh cửa…

Rầm… cánh cửa bị đập mạnh vào tường…. Thật may, nếu tôi còn nấp ở đó chắc chắn tôi đã bị cánh cửa đập vào mặt đến nỗi choáng váng, tối tăm mặt mũi…

Đặng đứng ở ngoài cửa, gã chiếu đèn bấm vào và nói lớn:

– Vũ Minh Văn… ra đi. Tôi biết có anh ở trong này…

Tôi cảm thấy mồ hôi chảy dài từ mặt xuống cổ

Đặng bước lên một bước. Lúc này gã thò đầu vào phòng.

Tôi ném mạnh chai rượu về phía cửa sau của căn phòng. Chai rượu đập mạnh vào tường phát ra một tiếng nổ nghe như tiếng bom… Đặng chiếu đèn về chỗ phát ra tiếng nổ, gã còn hoang mang chưa biết có chuyện gì xảy ra…

Bây giờ, gã đã quay lưng về phía tôi…

Tôi bước nhanh lên và cầm cây súng đầu nòng, tôi đập mạnh cây súng vào ót gã. Dường như gã cũng biết là gã lầm nhưng đã muộn. Cán súng đã đập mạnh vào ót gã và gã đã ngã xuống với một tiếng rên uất nghẹn, bàn tay gã vẫn còn nắm lấy khẩu súng như gã vẫn còn hi vọng chống cự…

Tôi đập mạnh xuống cú thứ hai… Cú đập mạnh đến nỗi tôi cảm thấy tê rần ở cánh tay. Lần này ngã xuống Đặng nằm im, mặt úp xuống nền nhà. Tôi lùi lại vài bước. Tôi run đến mức tôi phải gắng hết sức mới không bị ngã xuống nằm dài cùng Đặng.

Gã không trông thấy tôi. Tôi biết chắc vậy. Gã tưởng kẻ nấp đâu đó trong nhà là Vũ Minh Văn. Điều đó càng tốt cho tôi. Nhưng gã sẽ ngất đi trong bao lâu? Tôi cần làm thật nhanh cho xong việc đêm nay, tôi lảo đảo bước vào phòng làm việc của Văn, nơi có xác Văn nằm đó.

Bây giờ có thể bật được ngọn đèn nhỏ. Phòng Thúy ngủ ở xa dưới kia, tiếng chai bể vừa rồi không thể vang tới chỗ Thuý đang nằm được. Tôi nhìn qua bộ quần áo mà tôi đang bận trên người. Thật may, quần tôi có một vết máu…

Tôi lại lảo đảo chạy lên phòng tôi thay cái quần khác. Cất vội cái quần có vết máu xuống nệm giường, tôi chạy trở xuống.

Thu hết can đảm, tôi sờ tay mình vào Văn. Xác y đã hết lạnh rồi. Máu chảy ra từ vết thương nơi mang tai của Văn đọng lại thành vũng lớn. Lẽ ra cần phải có nhiều máu tươi chảy ra hơn nhưng biết làm sao được? Tôi không thể cắt tay cho máu chảy thêm ra đây.

Cầm súng trong tay, tôi đi ra mở cửa sổ, chĩa súng ra ngoài trời đêm bóp cò. Tiếng nổ lớn cùng với ánh lửa từ súng toé ra làm thiếu chút nữa tay tôi buông rơi khẩu súng. Quay trở lại, tôi khoá cửa sổ và đặt súng vào tay Văn rồi chạy vội lên lầu.

Tôi tháo bao tay ra, nhét vào đống quần áo của tôi trong tủ. Đúng lúc ấy tôi nghe thấy tiếng gọi thất thanh của Thuý từ vườn sau.

Tôi chạy xuống mở cửa sau. Thuý đứng bên cửa sổ căn phòng trên gara, lớn tiếng gọi xuống:

– Chi vậy anh?

Tôi la đáp lại:

– Chưa biết. Thúy xuống đây…

Tôi đừng chờ nàng tới nơi.

– Hình như có tiếng nổ trong nhà, tôi nói nhanh khi nàng chạy tới. Không biết ông Đặng đâu?

Thúy ngơ ngác:

– Anh đã đi coi tiếng nổ ở phòng nào chưa?

– Chưa. Chúng mình cùng đi coi…

Chỉ một phút sau, chúng tôi đã tìm ra cả xác Văn lẫn xác Đặng. Tôi bảo Thúy gọi điện thoại cho cảnh sát, viện cớ tôi ở lại coi xác Văn.

Chỉ một lát nữa thôi, toà nhà lớn này đầy cảnh sát. Đây là những giây phút tự do cuối cùng của tôi, tôi cần lợi dụng để kiểm soát coi tôi có sơ hở hay để lại bằng chứng gì không. Tôi không thấy có gì cần sửa đổi thêm hết. Một lần nữa tôi lại gặp may. Khi Đặng thức giấc và mò xuống nhà, nếu không nhanh trí và không may mắn tôi đã bị gã bắt được quả tang nấp trong bếp, may sao gã yên trí kẻ nấp trong đó là Vũ Minh Văn. Khi tỉnh lại Đặng sẽ khai báo biết rằng Vũ Minh Văn nửa đêm lần mò trở vào nhà và chút nữa gã đã bắt sống được Văn… Lời khai của Đặng là bằng chứng đáng tin nhất về việc Văn còn sống khi mò vào đây, và chỉ sau khi đánh ngất người cảnh sát gác nhà mà Văn không ngờ gặp, Văn mới hoàn toàn thất vọng và tự kết liễu cuộc đời.

Tôi vẫn là người ngoài cuộc.

*****

Đêm mưa…

Tôi gần như nằm dài trên chiếc ghế da êm để ở phòng khách, một điếu thuốc gắn trên môi, nghe tiếng mưa rơi rào rào bên ngoài. Gió thổi mạnh làm vườn cây rên rỉ và hắt những hạt mưa vào cửa kiếng.

Tôi vẫn khoái nghe tiếng mưa rơi trong đêm. Ở trong một căn phòng ấm, được bảo vệ, mưa chỉ làm cho con người ta thêm khoan khoái. Nếu đêm mưa như vậy mà được nằm dài trên giường không phải lo nghĩ gì, tâm trí thảnh thơi, thật khoái lạc.

Thúy nằm co trên chiếc đi văng gần tôi. Nàng đã ngủ.

Và cũng gần ngay chúng tôi, một cảnh sát viên to lớn, cổ to như cổ cồn đứng gác ở cửa ra vào. Y quay lưng về phía chúng tôi.

Khắp toà nhà lớn rộng này, giờ này chỗ nào cũng đầy những người, toàn là cảnh sát nơi nào cũng hoạt động. Có lẽ chỉ có căn phòng khách, nơi tôi và Thúy đang ở là tương đối yên tĩnh.

Và nơi đông người nhất là phòng làm việc của chủ nhà, ông Vũ Minh Văn. Phải gọi y là cố chủ nhà mới đúng, vì y đã chết. Phòng làm việc, nơi hiện đang đông người nhất là Vũ Minh Văn.

Cảnh sát tới rất nhanh mặc dù thời gian đang là nửa đêm. Chỉ 10 phút, sau cú điện thoại báo động của tôi, họ đã ùn ùn kéo tới. Như họ chỉ chờ có tôi báo động là kéo tới vậy.

Lê Huy tới trước, rồi 10 phút sau đó Đặng Xính có vẻ ngái ngủ, và rõ là y không hoạt động, không được nhanh trí bằng thuộc cấp của y là Lê Huy.

Huy hỏi tôi về những sự kiện đã xảy ra tại đây. Y bắt buộc hỏi tôi, vì y chỉ còn có thể nói được với tôi vì cảnh sát viên Đặng, người y để lại đây, đã bị đánh ngất đi và đến giờ vẫn còn trong cơn mê sảng.

Tôi cũng chẳng có gì nhiều kể lại cho y nghe.

Tôi đang chập chờn ngủ trên lầu thì nghe tiếng súng nổ vang. Tôi choàng dậy bật đèn thì thấy Đặng nằm ngất trong nhà bếp rồi tôi thấy xác ông Văn nằm trong phòng làm việc của ông. Tôi gọi địên thoại cho cảnh sát. Chỉ có thế thôi.

Lê Huy bực tức ra mặt. Y không ngạc nhiên lắm về sự kiện Vũ Văn tự tử, y bực tức nhiều vì nhân viên của y đặt tại đây canh chừng đã bị đánh ngất. Điều đó chứng tỏ nhân viên của y kém, kém nên mới bị lừa và như vậy là đã không làm tròn nhiệm vụ được giao phó.

Y cấm cẳn bảo tôi:

– Anh và cô Thuý chờ tôi trong phòng khách. Hai người không được đi đâu nửa bước. Tôi cần đến sự có mặt của hai người ở đây.

Tôi chỉ lên phòng bận thêm cái áo veston cho ấm và gói thuốc lá rồi xuống đây ngồi. Thuý cũng chỉ lên phòng lấy áo lạnh. Tôi có thể ngồi như thế này đến sáng. Thiên hạ thì bận rộn nhưng tôi thì rất nhàn, công việc của tôi như thế là đã xong.

Xong hoàn toàn

Thuý cũng bị Lê Hoàng hỏi, nhưng chuỵên nàng kể lại còn ít nữa. Nàng chỉ nghe thấy tiếng nổ mà thôi. Thoạt đầu, từ cửa sổ căn phòng của nàng trong gara nhìn lên, nàng thấy trên này tối om. Nàng gọi lớn tên tôi, rồi thấy tôi bật đèn. Nàng chạy lên, tôi mở cửa cho nàng vào nhà. Nàng cùng tôi cùng đi xem các phòng. Chúng tôi cùng tim thấy viên cảnh sát nằm ngất và xác ông chủ.

Từ lúc có mặt cảnh sát, tôi và Thuý không nói gì với nhau nữa. Chúng tôi cũng chẳng có chuyện gì phải nói riêng với nhau. Nàng nằm trên đi văng, cuộn tròn trong tấm mền mỏng và ngủ.

Tôi ngồi chờ nhưng không biết là chờ cái gì. Tuy tôi đã hành động hoàn toàn khéo léo và không để lại một dấu vết, không phạm một sơ hở, dù là một sơ hở nhỏ, tôi cũng vẫn không được yên tâm. Với cảnh sát, và nhất là với những điều tra viên ác ôn như Trần Tiến Vinh, rất có thể sẽ có nhiều bất ngờ xảy ra. Tôi chờ đợi những bất ngờ đó.

Với Lê Huy và Đặng Xính, tôi không sợ lắm. Nếu cuộc điều tra này chỉ có hai người đó, tôi có thể tin chắc là tôi đã đánh lừa được họ. Họ đã đưa ra giả thuyết Vũ Minh Văn mất vợ, bây giờ khi tìm được xác Vũ Minh Văn tự tử với bức thư tuyệt mệnh ngắn bỏ trên bàn, họ tự đắc họ vì họ thấy là họ đã đoán đúng. Khi người ta đúng, người ta thường dễ dãi, dễ tha thứ cho người khác, chỉ khi người ta sai, người ta mới khó chịu. Nhưng cuộc điều tra còn có Trần Tiến Vinh, gã này mới là người quan trọng.

Quan trọng và nguy hiểm.

Kim đồng hồ chỉ 5 giờ sáng, chợt tôi nghe ngoài vườn có tiếng xe dừng máy rồi một người đàn ông gày gò, bận áo blu trắng xách cặp bước vội vào nhà.

Viên cảnh sát gác cửa phòng chỉ tay vào nơi có xác chết bảo ông ta:

– Ở trong đó. Mời bác sĩ vô…

Ông bác sĩ này hãy còn trẻ lắm. Trông rõ là một bác sĩ còn trong thời nội trú làm việc ở bệnh viện công. Ông ta có thể hại tôi nếu ông là người lành nghề và thông minh. Chỉ cần khi khám nghiệm tử thi, ông ta nói nhẹ một câu như: “Hình như người này chết đã lâu lắm rồi. Cần đem về khám nghiệm kĩ hơn…” là cả kế hoạch và bao nhiêu công phu của tôi có thể tan thành mây khói. Tôi muốn vào phòng có tử thi xem họ có tìm được gì có hại cho tôi hay không, vào đó để nghe ông bác sĩ này tuyên bố sao khi khám tử thi, nhưng tôi không dám, vì sợ bị nghi ngờ.

Năm phúc sau bác sĩ tới, tôi thấy người ta dùng cáng khiêng cảnh sát Đặng ra xe cứu thương. Tôi bỗng sợ: lỡ tôi quá tay đánh quá mạnh, Đặng cũng chết luôn thì nguy. Tôi đã chẳng lỡ tay đánh chết Hồng Loan là gì?

Tôi bước tới hỏi viên cảnh sát dự cuộc khiêng cáng:

– Ông cảnh sát đó có sao không ông? Ông ấy tỉnh lại chưa?

Người được tôi hỏi cằn nhằn đáp:

– Chưa tỉnh, nhưng chắc không chết đâu…

Tôi lại quay vào ghế ngồi chờ.

Nửa tiếng sau, xác Văn mới được khiêng ra. Y nằm trên cáng, cả người được che kín bằng một cái khăn trắng. Mặt y cũng được bưng kín. Như vậy là sau khi chết 10 ngày và sau 10 ngày 10 đêm nằm trong tủ lạnh, đêm nay Vũ Minh Văn mới ra khỏi cái vi la này. Đêm nay y mới lên đường đi tới nơi an nghỉ cuối cùng, tức là đi về lòng mộ tới ngàn đời. Ý nghĩ ấy làm tôi buồn mửa, tôi phải quay đi không dám nhìn theo khi hai người khiêng cáng dừng lại trước cửa lớn chờ xe cứu thương lùi cửa sau cửa xe tới trước.

Khi bên ngoài trời đã bừng sáng và cơn mưa dài đã ngớt, từ ngoài lộ xa tôi nghe vọng vào tiếng xe chạy, Lê Huy trở vào phòng khách. Tuy phải thức sáng đêm, tôi thấy y có vẻ thú vị, hào hứng hơn là mệt mỏi, cau có. Y đợi Thuý ngồi dậy đàng hoàng mới long trọng nói:

– Bây giờ hai người có thể tìm chỗ nằm nghỉ được rồi. Nhưng nhớ là đừng đi đâu hết, dù chỉ là đi ra khỏi nhà này vài tiếng đồng hồ. Muốn đi đâu hay đi có việc gì, yêu cầu cho tôi biết trước. Cuộc điều tra này sẽ không kéo dài lắm đâu, nhiều lắm là chỉ chiều mai kết thúc. Các người cứ phải quanh quẩn quanh nhà này 48 tiếng đồng hồ tưởng cũng không có gì khó chịu quá. Điều tra kết thúc, hai người tha hồ đi…

Nghe y nói, tôi cố giấu vẻ vui mừng để hỏi:

– Bộ các ông không cần thẩm vấn gì chúng tôi nữa sao?

Y như tự đắc:

– Có gì đâu mà phải thẩm vấn? Nếu tôi là người có toàn quyền về vụ này, tôi có thể tuyên bố kết thúc cuộc điều tra ngay từ bây giờ. Vụ án này rõ ràng quá mà… Tôi đã thấy ngay từ đầu. Chỉ có nhà anh Trần Tiến Vinh, lắm chuyện, quan trọng hoá nó, làm cho nó thêm rắc rối… Bây giờ đã hai năm rõ mười rồi đó. Hắn ta hết còn lên mặt được với ai nữa. Vụ này chỉ giản dị như vầy: Vũ Minh Văn không chịu đi nằm bệnh viện nhưng bị bà vợ ép buộc. Y phản ứng mạnh trên đường đi Đà Lạt. Hai vợ chồng y cãi lộn. Y hành hung vợ và lỡ tay đánh chết vợ. Y đem xác vợ bỏ vào căn nhà hoang bên rừng rồi lên xe trốn về Sài Gòn. Sau một ngày lang thang không biết đi đâu, về đâu. Y tìm về đây và tự tử ở đây. Nội vụ chỉ có thể. Thoạt đầu y muốn chạy tội giết vợ bằng cách giả làm vụ bắt cóc và vợ y bị chết vì tay bọn bắt cóc. Vì lí do đó y mới trói chân tay bà vợ lại sau khi đã đánh chết bà ta. Nhưng sau đó, y thấy vụ bày đặt của y không vững, y không thể lừa nổi cảnh sát và y cũng không có can đảm tiếp tục cuộc đánh lừa nên y tự tử. Y có viết thư tuyệt mệnh để lại trong phòng.

Tuy Lê Huy nói vậy, tôi cũng chưa tin lắm. Dẫu sao Lê Huy cũng là một cảnh sát viên nhà nghề, có nhiều năm trong nghề, y không thể dễ tin đến thế. Tôi không thể thành công dễ dàng đến thế này. Chắc chắn Lê Huy phải tìm thấy vài bằng chứng nào đó khiến cho y nghi ngờ. Nếu y nghi ngờ mà không nói ra, tôi lại càng nên sợ.

Nhưng dù y có nghi ngờ gì hay không tôi cũng không làm khác được ngoài việc chờ đợi.

– Thương tích của trung sĩ Đặng có gì nguy hiểm lắm không? – Tôi hỏi

– Thằng cha đó khờ quá đi – Lê Huy đáp – Tôi đã nói trước cho hắn biết là Vũ Minh Văn có để lẻn về đây. Vậy mà hắn vẫn bị lừa như thường. Hắn bị đập bể sọ, không chết đâu, chỉ vào nằm bệnh viện chừng hai ba tháng.

Y đi ra cửa trước, đứng ra lệnh cho mấy viên cảnh sát dưới quyền.

Tôi nhìn Thuý. Mắt chúng tôi chạm nhau và tôi gượng cười được:

– Chắc là xong rồi – Tôi nói với nàng – Thuý chỉ còn phải chịu khó ở lại đây ngày mai nữa thôi. Chúng mình cùng ra khỏi nơi hắc ám này. Thuý có sẵn nơi nào để về ở tạm chưa? Nếu chưa có, tôi có thể lo. Hiện tại tôi vẫn còn một căn phòng đóng cửa để đó. Cùng lắm thì Thuý về ở tạm cùng tôi cũng được. Tôi còn vài thằng bạn ở bin-đinh đó, có thể ở nhờ phòng chúng nó.

Thuý như định nói với tôi câu gì đó nhưng đúng lúc ấy bên ngoài có tiếng ồn ào. Chúng tôi tới cửa sổ nhìn ra, nhà báo đã kéo nhanh tới. Họ đang tíu tít hỏi chuyện Lê Huy. “Cò Huy” được dịp đứng phưỡn bụng phệ trong như một Me sừ Tổng thống Diệm con tuyên bố oai như hạch. Đám phóng viên có máy hình dở ra chụp loạn xạ. Họ phản đối ầm ĩ vì không được chụp xác chết của nhà tỉ phú vừa tự tử bằng súng.

Rồi tôi cũng bị lòi ra để phỏng vấn. Phóng viên nhà báo thật tò mò và nhiều lời. Họ hỏi tôi đủ thứ chuyện về đời tư của vợ chồng Vũ Minh Văn. Tôi giận điên lên khi có tên lấc cấc đưa ra giả thuyết nhà tỉ phú có thể yêu cô thư kí xinh đẹp – rồi bà tỉ phú ghen lên mới xảy ra cơ sự. May mà lúc đó Thuý đã lên nghỉ ở phòng nàng.

Định Mệnh Đã An Bài (phần 14)

Tới 9 giờ sáng, vi la trở lại vắng tanh. Lê Huy trở về sở nhưng y lại đặt một cảnh sát viên ở lại đề phòng có sự bất trắc xảy ra. Viên cảnh sát này còn có nhiệm vụ ở đây ngăn không cho tôi và Thuý ra khỏi nhà.

Tôi lên lầu, tắm cho tỉnh ngủ và cạo mặt, thay quần áo mới. Không buồn ngủ, không mệt, tôi cũng không thấy đói, tôi đi xuống nhà dưới và thấy người cảnh sát đang ngồi trên cái ghế đặt bên cửa chính. Trên cái ghế thứ hai đặt bên bàn, gã có một xị đế và hai mấy cái nem không hiểu gã nhờ ai mang về giùm.

Bảng tên gắn trên ngực gã cho tôi biết tên gã là Dậu. Thấy tôi, gã cười, để lộ một hàm răng nhiều răng vàng:

– Mới 9 giờ sáng đã nhậu tưng bừng như vậy – gã cười hềnh hệch – thiệt không phải chút nào. Song, đêm qua moa thức suốt đêm. Bây giờ mà không đổ tí rượu vào bao tử, moa chịu hổng nổi…

Mặc cho gã nhậu, tôi trở lại lên lầu thu xếp quần áo vào vali chờ sẵn giờ tôi vĩnh viễn cùng Thuý ra khỏi nhà này. Tôi mất tới một tiếng đồng hồ để tẩy sạch vết máu dính ở bộ quần áo tôi bận đêm qua khi tôi đem xác Văn từ tủ lạnh ra ngoài. Chợt nghe thấy tiếng người nói chuyện dưới nhà, tôi xuống coi ai. Một thanh niên bận thường phục mới tới, đang nói chuyện với Dậu:

Tôi hỏi gã mới tới:

– Anh phóng viên nhà báo hả? Sao đến muộn vậy? Đồng nghiệp của anh tới từ sáng nay rồi..

Gã nhìn lại tôi và hỏi:

– Bộ tôi có vẻ là… nhà báo nói láo ăn tiền… lắm sao, bồ?

– Không phải là nhà báo thì anh là cảnh sát ư? Tôi lại hỏi

Gã lừng khừng:

– Không cảnh sát mà cũng gần như là cảnh sát. Tôi là nhân viên của Me sừ Trần Tiến Vĩnh, trưởng ban điều tra của Công ty bảo hiểm Trung Nghĩa.

Tôi sững sờ:

– Nhân viên của Công ty bảo hiểm? Anh tới đây làm chi?

Gã đáp, giọng bí mật:

– Có lệnh. Tôi đến vì công việc, không phải đến chơi. Me sừ Sếp tôi cũng sắp đến đây bây giờ.

Người tôi lạnh ngắt đi.

*****

Từ phút biết Trần Tiến Vĩnh sắp tới đây và y lại cho nhân viên tới trước như để canh chừng tôi, tôi lại sống trong một trạng thái bàng hoàng, nửa tỉnh, nửa mê, đáng sợ.

Tôi tưởng tôi đã thoát nạn, nhất là không còn phải chạm trán với con cáo già nguy hiểm đó nữa, nào ngờ y vẫn chưa chịu buông tha tôi? Y còn trở lại đây làm gì nữa kìa? Bây giờ cảnh sát đã tìm được Vũ Minh Văn và Vũ Minh Văn đã chết, cái chết của Hồng Loan đã được sáng tỏ. Tôi tưởng Vinh phải lấy làm mừng mới phải chứ? Mừng vì nếu Vũ Minh Văn tự tử chết, hãng bảo hiểm của y chiếu hợp đồng không phải trả tiền bồi thường nhân mạng, hoặc nếu phải trả thì chỉ trả rất ít. Dù có đoán sai về trường hợp án mạng của Hồng Loan, tôi nghĩ là Vinh đã hài lòng mới phải chứ? Vì quyền lợi của công ty – tôi thấy rõ Vinh đặc quyền lợi của Công ty bảo hiểm đã dùng y lại cố công chứng tỏ rằng Vũ Minh Văn bị ám sát để bắt công ty phải bồi thường cho thân nhân nạn nhân số bạc 16 triệu đồng.

Để tránh sự lo sợ, hồi hộp vô ích, tôi xuống ngồi nói chuyện với Dậu và Thành – tôi được biết tên gã thật vô tư. Họ nói chuyện với nhau, họ tranh luận đủ về vấn đề thời sự, chính trị, thời sự. Chỉ nội một đề tài cô đào cải lương nào là nữ danh ca số một hiện nay, Thanh, Nga, Mộng Tuyền hay Bạch Tuyết cũng làm cho họ cãi vã ồn ào, hăng say nửa tiếng đồng hồ nữa. Đề tài đàn ông nên lấy vợ đẹp hay vợ xấu làm tôi phải nghe họ cãi nhau trong nửa tiếng đồng hồ nữa. Cảnh sát viên Dậu chủ trương đàn ông nên lấy vợ xấu, xấu chút thôi, đừng có xấu quá! Cho yên trí và có quyền chơi bời ngoài nếu có tiền. Thành chủ trương nên lấy vợ đẹp rồi chỉ dốc lòng yêu vợ, bỏ qua tất cả đàn bà đẹp khác. Dậu chê Thành là quá khích, Thành chê Dậu là cổ hủ, là dại, viện lẽ sống như Dậu, đàn ông sẽ không có hạnh phúc. Vì vợ xấu, khi gặp đàn bà đẹp sẽ say mê, bỏ bễ gia đình. Dậu tự cho gã đúng, vì lẽ nếu lấy vợ đẹp, phải có nhiều tiền hơn người để phục vụ vợ cho đầy đủ, yếu tiền thì có thể mất vợ. Cứ ở nhà bo bo giữ vợ thì còn làm ăn gì được…?

Qua những lời gã phát biểu và qua kiểu người của Thành, tôi cho gã là một anh tay sai thường, không có sáng kiến gì và không có gì đáng sợ. Nhưng từ phút Trần Tiến Vinh bước chân vào vila, Thành có một vẻ khác hẳn. Gã như nhanh nhẹn hẳn lên, nhanh và tinh, và như là gã biết nhiều chuyện lắm vậy.

Vinh hỏi gã:

– Sao? Thành, chú thấy có gì lạ?

– Nhiều cái lạ lắm – Thành đáp – Nếu anh còn nhớ, cách đây chưa lâu bọn mình đã bị một cô giáo đánh lừa theo kiểu này và lần đó chúng mình chỉ còn thiếu chút nữa là bị mắc lừa. Lần đó, nhờ may mà chúng mình tìm ra sự thực. Vụ này tôi thấy cũng giống như vụ đó…

Khi nghe gã nhân viên điều tra mà tôi cho là hạng bét nói lên câu đó, một cái gì rất lạnh nổi lên ở trong gan ruột tôi. Và tôi lờ mờ nhận thấy trong thời gian quyết định vừa qua, đã có nhiều chuyện xảy ra ở quanh tôi mà tôi không biết, tôi không ngờ tới.

Nhưng cả Vinh và đàn em của y là Thành đều không nhìn tôi. Họ coi tôi như người ở ngoài cuộc. Đó mới là một thái độ đáng sợ.

Vinh ung dung hỏi:

– Có những sự kiện gì làm chú nghĩ vậy?

– Có nhiều chuyện, thoạt nghe có vẻ hợp lí nhưng xét kĩ thì thấy không sao có thể xảy ra được. Nhất là với tôi, kẻ đã thức suốt đêm qua nấp ở ngoài vườn cây nhà này. Anh không tin ở anh cớm cộc thật phải. Anh ta ở trong nhà, ảnh không sao có thể biết hết được mọi việc xảy ra. Muốn rõ những gì xảy ra ở trong nhà, thực sự người ta phải ở bên ngoài mới biết được. Và tôi đã nấp ở ngoài vườn cả đêm qua. Vì vậy, tôi thấy rõ việc Me sừ Văn từ bên ngoài trèo qua cửa sổ lẻn vào nhà này là vô lí, và đêm qua tôi không thấy có ai trèo vào nhà. Nếu hắn không thể ở bên ngoài lọt vào mà hắn vẫn có mặt ở trong nhà… thì hắn ở đâu ra?

Vinh đưa nhẹ một câu:

– Nếu vậy mình chỉ còn một cách duy nhất giải thích sự có mặt trong nhà của hắn là hắn đã có mặt ở trong nhà từ trước…?

Thành gật đầu:

– Đúng, chỉ có cách ấy… Nhưng cảnh sát đã khám xét vi la này rất kĩ. Và ở trong nhà có một viên cảnh sát. Trung sĩ Đặng có thể ngu đần ở nhiều điểm nhưng hắn không thể ngu đần đến nỗi ở trong nhà có người mà hắn lại không biết, nhất là hắn lại được lệnh đặc biệt để ý tìm người đó.

Vinh gật đầu:

– Được. Chú đã nhận xét được một điểm hay. Chúng ta chỉ cần tìm ra điểm hay đó và tìm câu trả lời. Khi trả lời xong là ta đã giải đáp xong bài toán đố. Sau đó, chú còn thấy gì hay nữa?

– Tôi đã từng thấy hàng chục vụ tự tử dùng súng bắn vào đầu. Chưa vụ nào tôi thấy người tự tử chảy ít máu bằng vụ này. Có quá ít máu…

– Như vậy nghĩa là…

– Nghĩa là… tôi nghĩ rằng xác nạn nhân đã được mang từ một nơi nào khác tới để ở đó. Có thể nạn nhân đã tự tử nhưng mà tự tử ở một nơi nào khác.

Vinh có vẻ suy nghĩ. Đôi lông mày rậm của y nhíu lại trên vùng mắt sâu:

– Ông y sĩ luật y nói sao khi khám nghiệm xác nạn nhân?

– ông y sĩ này là một y sĩ trẻ, ông chưa có nhiều kinh nghiệm về các vụ tự tử – Thành nhún vai – ông ta cũng công nhận là tử thi chảy quá ít máu. Nhưng ông vẫn cho rằng đó chỉ là một tình trạng đặc biệt. Ông thấy rằng nạn nhân quả đã tự tử và điều đó đã đủ với ông ta, ít nhất cũng đủ để ông ta yên tâm làm báo cáo. Cứ kể ra thì ông ta cũng không làm gì đáng trách. Một xác chết nằm đó với khẩu súng lục, vết thương có chảy máu tuy rằng hơi ít, đường đi của đạn bắn vào đầu nạn nhân đúng là đường đi của kẻ tự bắn vào đầu mình, xác chết có vẻ như mới chết trước đó chừng mười lăm, hai mươi phút. Xác chết ở trong một căn phòng đóng kín cửa, không một người nào trong nhà có thể ở gần nạn nhân trong lúc nạn nhân sắp chết. Từng ấy sự kiện đã đủ để một y sĩ kết luận là nạn nhân chết vì tự tử. Ông y sĩ đó chỉ cần nhún vai nói rằng ông không biết tại sao nạn nhân lại chảy quá ít máu như thế nhưng những trường hợp khó hiểu và không giải thích được như thế thường xảy ra luôn luôn trong địa hạt khoa học và con người ta chỉ có việc chấp nhận chúng. Ông ta chỉ có bổn phận xác nhận chúng, ông ta không cần phải giải thích.

Vinh nở một nụ cười ác ôn, nụ cười đó làm hàm răng nanh trắng của y lộ giữa đôi vành môi dày:

– Nhưng chúng ta thì chúng ta phải có bổn phận giải thích, hả? Chú mày có đồng ý với tao như vậy không?

Y quay lại tôi và bây giờ thì y nói với tôi:

– Anh Quang… hôm mới được gặp anh trong nhà này, nếu tôi nhớ không lầm thì dường như tôi có khoe với anh rằng tôi là người có chút ít kinh nghiệm về bọn làm bậy để lấy tiền bồi thường bảo hiểm. Tôi không quen khoe khoang hão. Khi tôi nói tôi có, tức là tôi có. Hôm nay tôi có dịp chứng minh cái tài và sự hiểu biết của tôi. Vì thế gian này có quá nhiều người bất lương, vì những người bất lương ấy quá gian ngoan nên tôi trở thành người đa nghi hơn Tào Tháo. Tôi dám nói là tôi còn đa nghi hơn cả Tào Tháo nữa, vì Tào Tháo còn tin ở những gì y nghe được, mắt y trông thấy. Vì tai y nghe được người nhà nói với nhau rằng (… trói lại mà giết…) y mới nghi là Lý Tả Xa định giết y và y mới lấy gươm nhảy vào giết cả nhà Lý Tả Xa. Còn tôi, tôi đa nghi đến nỗi tôi không tin vào những gì mắt tôi đã thấy, tai tôi nghe rõ…

Thành nói xen vào:

– Ông đa nghi thì chuyện đã đành, ai cũng biết rồi. Nhưng ông làm sao giải thích cho ổn tại sao Vũ Minh Văn không có ở trong nhà, không từ bên ngoài vào nhà mà vẫn nằm chết được ở trong nhà? Và tại sao y tự bắn vào đầu mà y lại tự chảy có ít máu đến thế, ông mới là người giỏi…

Vinh lại cười lần nữa làm hàm răng trắng của y lại nhe ra. Với tôi hàm răng đó lại đe doạ như hàm răng của bầy thú thích ăn thịt người:

– Thì tao sắp giải thích đây – y nói với Thành – tao tin rằng đến hôm nay tao đã đủ bằng cớ để giải thích hết mọi bí mật của vụ án này. Nhưng phải từ từ chớ. Từ từ và đều đều. Đó là phương châm của tao. Chú mày nhận thấy gì lạ nữa không, kể nốt đi…

– Chuyện lạ nữa là… hoàn toàn không có dấu tay. Ngay cả trên khẩu súng lục vẫn còn nằm trong tay của Me sừ Văn cũng không có dấu tay của ông ta. Ông Văn có để lại bức thư tuyệt mạng. Thư đánh máy. Trên cái máy đánh chữ cũng không có qua một vết tay nào của ông ta. Lại còn cái chai rượu. Theo sự dựng lại những gì đã xảy ra trong nhà này trước khi Me sừ Văn kê súng bắn vào đầu thì… tôi nói theo dự đoán vì một đương sự là trung sĩ Đặng vẫn còn hôn mê vì cú đập bể sọ, chưa nói năng kể lể gì được thì… Me sừ Văn có cầm cái chai liệng mạnh vào tường để đánh lừa trung sĩ Đặng. Me sừ Đặng không mang bao tay vậy mà ném cái chai đó, thủy tinh, như chúng ta đã biết là vật ghi dấu tay trung thành và rõ nhất cũng không có qua một dấu tay nào của Me sừ ta hết. Cả hai vật được me sừ ta sờ vào đó là cái chai và khẩu súng đều được lau chùi kĩ. Lau chùi trước khi nổ súng hay sau? Và ai lau chùi chúng? Tìm lời được câu hỏi đó là hêt thắc mắc…

Mồ hôi toát ra đầy trán tôi. Thật không ngờ gã coi có vẻ đần độn này lại tinh ý và nhận xét ghê gớm đến thế. Nội một vụ gã nấp cả đêm ở ngoài vườn mà tôi không biết cũng đã đủ chết rồi. Tôi rút khăn ra lau mồ hôi trán. Tôi chán chường và thất vọng đến nỗi tôi bất chấp chuyện hai kẻ này có thể nghi ngờ tôi về việc chùi mồ hôi hay không…

Nhưng hai gã vẫn không thèm chú ý gì đến tôi. Họ có vẻ nói chuyện với nhau nhiều hơn:

– Một chuyện lạ đáng kể nữa – Thành nói tiếp – Khi Me sừ Văn rời nhà này để lên Đà Lạt với bà vợ, ông ta bận bộ đồ comple nâu, đội nón nỉ, bên ngoài còn cái áo paraverse. Nhưng khi tìm được xác y nằm chết ở đây, ta lại thấy ông ta bận đồ hàng xám nhạt, đi giày đen…

Vinh đặt câu hỏi:

– Cò Lê Huy chắc chắn cũng phải nhận thấy sự lạ đó chứ? Hắn giải thích ra sao?

– Cò Huy nói rằng có thể ông Văn đã thay quần áo lấy trong cái va li nhỏ đem theo xe cái đêm ông ta đi

– Hết chứ?

– Tôi chỉ tìm thấy có vậy…

Vinh trầm ngâm một lát rồi nói:

– Có kẻ nào đó rất gian ngoan đã bày ra vụ này. Tao vẫn nghi rằng kẻ đó định bịt mắt chúng ta để lấy tiền bồi thường. Tao có bảo bọn Cò Huy nên tìm một người đàn ông không phải là Vũ Minh Văn nhưng hắn không chịu. Hắn không tin nên chúng mình phải tìm vậy.

– Ông nghĩ rằng vụ này có một người đàn ông khác nữa ư? – Thành hỏi – Như vậy có nghĩa là bà Văn có nhân tình ư?

– Tao tin chắc thế. Bà Văn tức là Hồng Loan có tên trong sổ đen của chúng ta, chắc chắn có nhân tình. Hai kẻ đó toa rập với nhau để ám sát Vũ Minh Văn lấy tiền bồi thường nhân mạng của Văn. Rất có thể không phải nàng Hồng Loan là người đầu tiên có ý định ấy. Tao nói thế vì Hồng Loan đã một lần chạm trán tụi mình, lần trước đây khi nàng định lấy tiền bảo hiểm, chút xíu nữa nàng bị đưa vào tù. Vì vậy nàng phải sợ… Nhưng nàng bị gã tình nhân thuyết phục. Vụ này được tổ chức tinh vi, gan dạ và khoa học lắm… Nhất định đó phải là sáng kiến của đàn ông chứ không phải đàn bà. Chỉ có kẻ nào là tình nhân của Hồng Loan mới có thể thuyết phục được nàng thôi…

Thành nhíu mày:

– Ông nghĩ rằng ông Văn bị ám sát sao? Nếu quả là ông Văn bị ám sát thì thiệt hại nhiều cho công ty mình. Vì theo hợp đồng công ty mình phải trả bồi thường cho ông Văn, trong trường hợp ông ta tự tử công ty mình mới không phải trả tiền thôi…

Gã nói đúng như câu tôi muốn nói cho Trần Tiến Vinh nghe. Nếu y sợ công ty tốn tiền mà công nhận ngay là Văn tự tử thì êm biết mấy. Tôi lắng nghe câu trả lời của y, tương lai của tôi nằm gọn trong câu trả lời ấy:

– Công ty bảo hiểm của chúng ta không bao giờ từ chối bổn phận. Khi cần trả tiền theo hợp đồng là ta trả tiền. Chúng ta bảo vệ quyền lợi của công ty nhưng cũng đồng thời bảo vệ quyền lợi của thân chủ. Ta chỉ không chịu trả tiền khi có sự lừa gạt. Nếu bây giờ thân chủ bị ám sát và bọn sát nhân hoá vụ đó ra tự tử, chúng ta cũng không chịu. Bổn phận của chúng ta là phải tìm bằng cớ chứng tỏ đó là một vụ ám sát để công ty ta được quyền… trả tiền cho thân nhân thân chủ theo đúng hợp đồng đã kí kết. Đó là bổn phận mà cũng là một vinh hạnh cho nghề của chúng ta…

Dù công ty có phải xuất ra vài chục triệu bạc, số tiền tuy lớn thật song công ty cũng không mất mát gì nhiều. Trái lại, việc đó sẽ đem lại danh tiếng tốt cho công ty. Thân chủ sẽ tin ta và rủ nhau tới đông hơn. Đâu vẫn hoàn đấy. Chú mày thấy điều lợi đó không?

Thành gật gật đầu chứng tỏ hiểu và thán phục trong lúc Vinh cao hứng nói tiếp:

– Gặp một vụ án mạng, chúng ta có bổn phận phải chứng minh đó là vụ án mạng và chỉ đích danh thủ phạm. Và nhiều khi tìm ra án mạng chưa chắc chúng đã phải trả tiền. Nhiều khi chính kẻ được hưởng hợp đồng lại là kẻ sát nhân. Trong vụ này, tao tin rằng bà Hồng Loan và nhân tình của bà ta, biết rằng nếu họ giết Vũ Minh Văn họ không có hi vọng lừa được chúng ta và lấy được tiền, nên họ bày ra vụ tự tử. Họ nghĩ rằng vì công ty không thiệt hại gì nên chúng ta sẽ nhắm mắt để cho họ thoát. Và họ thông minh, biết rành về luật lệ bảo hiểm để biết rằng, nếu công ty không trả tiền bồi thường, công ty vẫn trả lại số tiền mà thân chủ đã đóng góp cho công ty. Số tiền đó cũng lớn lắm. Như hợp đồng của Vũ Minh Văn chẳng hạn, công ty sẽ trả lại cho người được hưởng tài sản của ông Văn số bạc 1 triệu bảy trăm ngàn đồng. Đó là số tiền ông Văn đã đóng cho công ty ta từ nhiều năm nay. Vẫn biết ông Văn công nợ nhiều, nhưng họ biết nếu bán nhà, bán xe hơi đi, họ vẫn có thể trả đủ nợ cho người chết. Họ sẽ hưởng toàn bộ số bạc 1 triệu bảy trăm ngàn đồng do công ty trả lại một cách ngon lành và không nguy hiểm chút gì… kể ra số bạc 1 triệu bảy trăm ngàn đồng đó cũng ngon lành chứ?

Thành búng hai tay vào nhau đánh tách một tiếng:

– Hay lắm. Con ông cụ nói đến tiền trả lại của công ty thì tôi phục con ông vụ quá sá rồi. Chính tôi ăn tiền của hãng bảo hiểm từ bao nhiêu lâu nay mà tôi còn không nhớ đến điều kiện đó. Vậy thì đúng rồi. Nhưng con ông cụ giải thích sao về việc bà Hồng Loan lại bị đánh chết? Có chuyện gì xảy ra với bà đó vậy?

Vinh nhún vai:

– Về việc đó tôi chưa biết tại sao và tôi cóc cần biết tại sao. Có thể là họ cãi nhau, tôi chưa biết chính Vũ Minh Văn hay gã tình nhân đã giết cô ả đó. Cảnh sát có bổn phận phải tìm ra đầu mối vụ đó. Có điều tôi biết chắc chắn là ông Văn, thân chủ của ta, đã bị giết chứ không phải tự tử và tôi sẽ đem hết sức tôi ra ngăn cản không cho tên sát nhân thoát tội. Không ai có thể giết thân chủ của công ty mình mà thoát khỏi tội. Đó là lời quảng cáo hay nhất cho công ty mình…

Y đột ngột quay lại hỏi tôi:

– Sao anh Quang? Anh nghĩ sao về những chuyện chúng tôi vừa nói? Từ nãy tới giờ dường như anh không nói gì thì phải? Anh có ý kiến gì về gã nhân tình của bà Văn không?

Tôi biết rằng lúc này tôi đang phải chiến đấu, một cuộc chiến đấu tuyệt vọng. Tôi sẽ không thoát nếu tôi không tận dụng sự khéo léo và thông minh:

– Tôi không rõ ai là tình nhân của bà ấy – tôi đáp – nhưng có vài lần tôi thấy bà ấy với một người… Không biết người đó có phải là tình nhân của bà không?

Vinh cười với Thành:

– Chú mày thấy không? Tao đã nghi là có mà…

Y quay lại tôi:

– Anh thấy họ gặp nhau ở đâu, anh Quang?

– Lần thứ nhất tôi thấy hắn ngồi trong xe hơi đợi bà Văn ở đầu phố bên cạnh đây. Lần thứ hai tôi tình cờ thấy họ từ trong nhà hàng Bodega đi ra. Hắn trạc ba nhăm tuổi, ăn mặc rất sang, để ria mép… Tôi không biết tên hắn…

Vinh có vẻ trầm ngâm:

– Anh có nghĩ rằng hắn có quen cả với ông Văn không?

– Điều đó tôi không biết chắc…

– Hắn đi xe hơi? Xe của hắn hịêu gì, số bao nhiêu?

– Hai lần tôi thấy hắn, hắn đi hai hiệu xe khác nhau. Lần đầu, khi hắn chờ bà Văn ở đầu phố, tôi nhớ hắn ngồi trong chiếc Simca sơn nâu. Nhưng lần thứ hai khi tôi bắt gặp hắn cùng bà Văn ra khỏi nhà hàng ăn Bodega thì hình như tôi thấy hắn đưa bà Văn vào một chiếc Peugeout. Cả hai lần tôi đều đi lướt qua nên không chú ý tới số xe…

Vinh nói với Thành:

– Hai người đó có tới ăn ở nhà hàng Bodega. Chú thử tới hỏi coi.

Thành nhún vai:

– Mỗi ngày có ít nhất là vài chục cặp tình nhân thanh lịch đưa nhau tới nhà hàng đó ăn tối. Làm sao họ nhớ cơ chứ?

– Biết đâu đấy, mình phải thử mới được chứ? Chú cứ chịu khó tới nhà hàng Bodega hỏi coi…

Những giây phút đầy đe doạ cuối cùng kết thúc một cách bất ngờ nhất. Thành ngáp dài một cái rồi nói:

– Tôi thức trắng đêm qua, lại chịu một cơn mưa vùi hoa dập liễu nặng nề quá. Nếu chưa cần đi theo dấu anh chàng tình nhân có ria mép lắm, mong cho tôi về nhà ngủ một giấc…

Vinh vỗ vai hắn:

– Được rồi… Về nằm ôm vợ ngủ đi… Tao sẽ tới Bodega cho…

Y xiết chặt tay tôi rồi cả hai cùng ra vila một lúc…

Định Mệnh Đã An Bài (phần 15)

Đừng sợ, sợ hoảng là chết…!

Tôi nói lớn lên câu tự nhủ thầm ấy trong lúc đứng nhìn theo chiếc xe hơi đưa Trần Tiến Vinh và tên đàn em đi khuất ngoài cổng vila. Chỉ còn mình tôi ở đấy, căn phòng tự nhiên trở nên trống vắng lạ lùng.

Trần Tiến Vinh có vẻ tin câu chuyện gã nhân tình có ria mép của Hồng Loan do tôi bày đặt ra trong lúc bối rối, nhưng tôi không tin ở bề ngoài của con người nguy hiểm ấy. Vinh quá nguy hiểm với tôi cũng như với tất cả những ai dại dột đụng chạm xa gần làm thiệt hại nhiều hoặc ít tới các két bạc của công ty bảo hiểm mướn y làm nhân viên điều tra. Y có thể giả vờ tin để đánh lừa tôi. Y không có quyền bắt tôi. Y chỉ có thể trình bày bằng cớ với cảnh sát, tức là với Cò Huy hay Cò Xính, để yêu cầu bắt giam tôi. Biết đâu khi ra khỏi đây, y lại chẳng đi thẳng tới tổng nha cảnh sát để yêu cầu Cò Xính bắt tôi ngay lập tức.

Tôi biết tôi không có nhiều thì giờ. Nếu bọn Cò Huy nghi ngờ tôi, họ có thể trở lại đây bất cứ giờ nào để tìm kiếm khắp nhà. Để họ tìm được đôi bao tay và nhất là bộ quần áo có dính máu tôi còn cất trên phòng thì thật là hết đường chối cãi.

Tôi chạy vội vào bếp lấy cái khăn lau đêm qua tôi đã chùi máu của Văn trong tủ lạnh. Khăn hãy còn ướt nước vì đêm qua tôi đã giặt nó. Tôi mang khăn lên phòng tôi trên lầu. Tìm được cái sắc hàng không màu xanh trong phòng Hồng Loan, tôi bỏ bộ quần áo vấy máu đêm qua, cái khăn và đôi găng tay vào đó.

Vila còn Dậu, người cảnh sát đàn em của Cò Huy ở lại gác. Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy hắn đi đi lại lại trên lối sỏi trong vườn. Nếu tôi xách vali đi ra bằng lối cửa chính hắn trông thấy ngay. Nhưng việc đem vali đựng tang vật ra khỏi vila không phải là việc khó khăn gì lắm. Vila có lối thoát khác. Đằng sau vila chỉ là một đoạn tường thấp. Trèo qua bức tường đó, tôi chỉ còn phải bước nhanh qua bãi cỏ là ra tới con đường vắng sau vila.

Xách cái túi hàng không, tôi bước nhanh ra vườn sau. Rất may, Thuý còn nằm trong giường nên nàng không thể nhìn thấy tôi len lén ra khỏi vi la. Con đường nhỏ đằng sau vi la vắng tanh. Tôi trèo ra khỏi tường không bị ai nhìn thấy.

Đi chừng hai trăm thước, tôi rẽ sang con phố bên cạnh. Gặp tắc xi tôi vẫy lại bảo chở tôi đến bến xe lộ đi các tỉnh miền đông. Tới đây, tôi vào quán gọi li café, uống qua rồi trả tiền đi luôn. Tôi bỏ cái túi hàng không lại dưới gầm bàn. Không ai gọi tôi lại để chỉ cho tôi biết cái túi. Bỏ nó lại đó, tôi biết chỉ năm phút sau khi tôi rời khỏi quán là có người cầm giùm và mang nó đi tận chân trời góc bể.

Từ bến xe lô, tôi đi tới một hàng ăn lớn. Tại đây, tôi gọi nhờ điện thoại về văn phòng của Phi Đen. Tôi muốn nhờ Phi Đen giúp đỡ để nếu cần, tôi trốn đi.

Người con gái làm nữ thư kí không công cho Phi Đen, người thỉnh thoảng còn bị ông chủ lưu manh lợi dụng thoả mãn sinh lí vặt và mồi chài bọn khách ba Tàu, trả lời địên thoại tôi:

– Quang đây, cưng. Phi Đen có đấy không?

Tôi có thời làm công cho Phi Đen cùng với nàng nên nàng biết tôi, nàng run giọng hỏi lại:

– Anh Quang đó à?

– Phải, Quang đây. Phi Đen có đấy không? Cho tôi nói chuyện với hắn mau đi.

– Ông Phi đi tới cảnh sát rồi…

Tôi choáng người:

– Cảnh sát? Nó tới cảnh sát làm gì?

– Ổng bị cảnh sát tới mòi đi. Vì chuyện gì liên quan đến anh đó. Ổng không nói gì với tôi cả nhưng khi cảnh sát tới, tôi nghe lén thấy họ hỏi ông Phi có quen biết gì anh và bà Hồng Loan không…

Mồ hôi toát ra làm tôi lạnh người:

– Cảnh sát hỏi chuyện gì về tôi? Cưng có nghe họ hỏi Phi Đen về tôi không?

– Tôi không nghe được rõ lắm, chỉ loáng thoáng… Họ hỏi ông Phi là có phải anh… và bà Hồng Loan…… có tình ý gì với nhau không? Hai người có âm mưu đưa nhau đi đâu không? Hai người, nghĩa là anh và bà Hồng Loan, có định đi đâu xa không? Hai người có hay đi chơi với nhau không?

– Phi Đen trả lời ra sao?

– Ông Phi nói rằng ổng chỉ biết anh chớ không biết gì về bà Hồng Loan. Cảnh sát họ doạ ông Phi gì đó… rồi sau cùng họ mời ổng về sở cảnh sát để khai về anh…

– Hắn đi lâu chưa?

– Mới đi chừng nửa tiếng. Tôi lo quá đi… Anh Quang, có chuyện gì vậy anh? Anh ở đâu gọi tới vậy?

Chị thư kí này lắm chuyện quá. Việc tôi gọi địên thoại tới đây thể nào cũng bị cô ả báo ngay cho cảnh sát biết. Tôi doạ:

– Tôi chẳng làm gì hết. Đấy chỉ là một sự hiểu lầm. Phi Đen không liên quan gì đến việc này. Cô phải giữ kín việc tôi gọi địên thoạ tới đây hôm nay. Nếu cô nói cho cảnh sát biết, Phi Đen càng thêm liên luỵ và… tôi sẽ buồn cô lắm…

Cô ả hỏi với:

– Bà Hồng Loan nào đó chết rồi, phải không anh? Tôi đọc báo thấy có đăng vụ đó… có cả tên anh nữa…

– Ờ… bà Hồng Loan chết rồi, cả ông chồng của bà ta cũng chết nữa. Cô không muốn đi theo họ thì giữ mồm, giữ miệng, nghe không?

Tôi cúp địên thoại sau câu đe doạ cuối cùng đó.

Cảnh sát đã tìm tới Phi Đen nhanh hơn tôi tưởng. Như vậy họ đã nghe tôi là tình nhân của Hồng Loan. Tôi dư biết tật Phi Đen. Hắn chỉ bạo mồm nói phét nhưng khi có cảnh sát hỏi tới, hắn sợ rúm đít lại. Biết gì về tôi và Hồng Loan, chắc chắn hắn khai ra bằng hết. Qua lời khai của Phi Đen và đời từ của Hồng Loan. Hỏi dò để làm gì? Nếu không phải là để tống tiền? Cò Huy sẽ có lí do buộc tội tôi tống tiền và giết Hồng Loan.

Nguy quá mất thôi. Màng lưới thâu hẹp dần lại và dồn tôi vào giữa. Tuy đã biết là sợ hãi, hoảng loạn lúc này là chết, tôi cũng không sao bình tĩnh được. Ra khỏi hàng ăn, tôi đi lang thang trên đường như thằng mất hồn, đi mà không biết mình đi đâu, mình đang làm gì…?

Chợt tôi nhớ đến Thuý.

Tôi cần nói cho nàng biết là tôi bị cảnh sát nghi ngờ tội giết bà Văn và tôi cần trốn đi nếu nàng chịu giúp tôi trốn đi, tôi có thể đi thoát. Nàng sẽ khai với cảnh sát một vài chuyện gì đó để đánh lạc hướng truy nã tôi. Nghĩ ra được chuyện ấy, tôi vào ngay một hàng ăn khác, gọi điện thoại về vi la.

Chuông reo, một giọng đàn ông khàn khàn trả lời tôi:

– Ai gọi Thuý đó? Làm ơn cho biết quí danh?

Tôi nhận ra đó là tiếng nói của Dậu, viên cảnh sát có nhiệm vụ gác cổng vi la. Làm sao tôi có thể nói chuyện bằng điện thoại với Thuý mà không bị viên cảnh sát đó nghe từ đầu đến cuối? Tôi thật ngu đần tận mạng.

Không nói thêm nửa tiếng, tôi đặt ống nói xuống máy và bước vội ra đường.

Tôi đã thua rồi. Thua và đang bị săn đuổi. Chỉ còn chút xíu nữa tôi đã bỏ cuộc ngay lúc đó. Tôi đã mệt mỏi quá rồi, mệt và hết hi vọng, hết can đảm. Nếu tôi còn một chút can đảm nhỏ xíu, tôi đã đi thẳng tới gặp Cò Huy để thú nhận tất cả, để kể hết những chuyện gì xảy ra, những gì tôi đã làm, để rồi được nghỉ ngơi, dù là nằm nghỉ trong nhà tù. Nghỉ ngơi trong nhà tù với tôi lúc này cũng là một nỗi sung sướng. Nhưng như tôi vừa nói, tôi đã hết can đảm, dù là can đảm tự thú để buông hai tay chịu thua.

Bây giờ tôi lại nghĩ rằng tôi có thể trốn đi. Trốn được ngày nào hay ngày đó. Vì nếu tôi bị bắt, người ta sẽ gán cho tôi cả hai cái chết của vợ chồng Vũ Minh Văn, tôi sẽ bị xử tử chứ không phải bị tù hai mươi năm…

Tôi đi trở lại bến xe lô. Tôi quyết định ra Vũng Tàu. Ở đó tôi có vài tên bạn quen đang làm trong một công trường của Hoa Kì, chúng có thể giúp tôi đi sang Nam Vang.

Tôi vừa cầm lấy vé xe thì một bàn tay thô bạo nắm lấy tay tôi. Không cần nhìn mặt hắn tôi cũng biết hắn là một nhân viên truy tầm của cảnh sát, loại nhân viên mà thời Pháp – và cho tới bây giờ nữa – người ta vẫn quen gọi là ‘rờ sẹt”.

– Phải anh là Quang không, cho coi giấy tờ…?

Tôi đứng ngây ra như người chết đứng.

Một gã đàn ông nữa bước tới. Tôi nhận thấy gã thứ hai này có vẻ quen quen, dường như gã có tới vi la nhưng vì đông cảnh sát quá nên tôi không chú ý đặc biệt tới gã. Gã cười, nhe ra hàm răng vàng:

– Thôi, còn phải hỏi giấy tờ gì nữa cho mất công? Bọn này chờ bồ ở đây khá lâu rồi… Ông Cò Huy đang chờ bồ… Thôi, đi về cho sớm…

Căn phòng hẹp, tường vôi màu vàng bẩn lâu ngày đã loang lổ. Phòng kín mít không có cửa sổ nên sặc sụa mùi hơi người, mùi khói thuốc lá và chen lẫn cả mùi nước tiểu, đồ đạc trong phòng chỉ có cái bàn ghế nhỏ và hai cái ghế gỗ. Cái ghế sau bàn để cho thẩm viên ngồi có lưng dựa. Kẻ bị thẩm vấn ngồi ghế dựa.

Một viên cảnh sát ngồi trên cái ghế đẩu khác bên cửa ra vào, lưng y dựa vào tường. Y lơ đãng nhìn những con ruồi đuổi nhau trên trần phòng dơ đen. Tôi ngồi trước bàn chờ đợi. Họ đã tháo còng cho tôi khi họ đưa tôi vào đây.

Tôi quyết định nói sự thật. Nghĩa là tôi sẽ nói hết cho họ hay âm mưu của tôi và Hồng Loan, tôi nhận tôi đã làm chết Hồng Loan nhưng đó chỉ vì tai nạn. Tôi không có ý địnhg giết nàng. Còn Vũ Minh Văn đúng là tự tử. Tôi và Hồng Loan không giết Vũ Minh Văn.

Tôi nói thật hết nhưng họ có tin tôi hay không đó lại là chuyện khác.

Tôi ngồi chờ đó khoảng nửa tiếng thì hai người đàn ông bận thường phục bước vào. Một người bưng theo cái máy đánh chữ đã cũ. Họ bắt đầu hỏi cung tôi. Tôi khai… Tiếng máy chữ đập rào rào bên tai làm tôi thấy buồn ngủ kinh khủng. Hai mắt tôi cứ ríp lại. Người phòng vấn biết tôi buồn ngủ nên bảo người cảnh sát gác cửa đi lấy cho tôi li café đen..

Tôi khai xong, hai người đó ra khỏi phòng, cái máy chữ cũng được đem đi. Tôi lại ngồi chờ và người cảnh sát gác cửa lại lơ đãng nhìn mấy con thạch sùng đuổi nhau trên trần phòng loang lổ vôi.

Lại một nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua. Một người nữa tới bảo tôi:

– Đi…

Tôi đứng dậy đi theo y qua một căn phòng khác. Căn phòng này rộng hơn và bày biện khác hơn căn phòng tôi vừa bị thẩm vấn và cung khai. Lê Huy và Đặng Xính chờ tôi ở đấy cùng với Trần Tiến Vinh.

Cò Xính có vẻ thương hại tôi. Khi tôi vào phòng, chỉ có mình lão là đứng dậy. Hai người kia vẫn ngồi điềm nhiên. Cò Xính chỉ cho cái ghế:

– Ngồi đây, anh Quang…

Yên lặng rơi xuống, nặng và khó thở. Tuy là nghề nghiệp của họ và họ đã quen nhìn, quen nói chuyện với những tên tử tội, ba người này cũng dường như cảm thấy khó chịu vì tôi. Họ như nhường nhau nói chuỵên với tôi. Sau cùng, Cò Huy xếp lại tập giấy đánh máy trên bàn. Tôi biết đó là bản tự cung của tôi. Y hắng giọng hai ba lần mới nói:

– Chúng tôi đã đọc lời khai của anh…

Trần Tiến Vinh tiếp lời:

– Thật ra chúng tôi không cần lời khai của anh mới có bằng cớ để kết tội anh. Chúng tôi đã có đủ bằng cớ để kết anh vào tội tử hình… hai lần. Nhưng vì anh chỉ có một đời sống, xử tử anh một lần là đã đủ.

Y ngừng lại châm một điếu thuốc:

– Anh Quang – y nói nhưng không nhìn vào mắt tôi – Chúng tôi cũng phải công nhận là… anh là người giàu sáng kiến. Anh đã nghĩ ra một kế hoạch giết người lấy tiền bồi thường bảo hiểm gần như hoàn hảo. Nghĩ ra một kế hoạch như vậy, thật anh đã hao tổn nhiều tâm trí. Thú thật với anh là trước khi nói chuyện riêng với cô Thuý, chúng tôi vẫn hoàn toàn chưa biết được anh giấu xác ông Vũ Minh Văn ở đâu. Nhưng khi cô Thuý nói chuyện cái tủ lạnh và việc anh cố ý cho hơi điện chạy vào tủ dù răng trong tủ không đựng gì hết, ánh sáng chợt đến với chúng tôi. Đến lúc đó, chúng tôi mới hiểu, đem xác ông Văn dấu vào tủ lạnh, anh đã có một sáng kiến tuyệt vời. Những sáng kiến tuyệt diệu chính là những gì không ai ngờ nhất. Song, việc giữ xác chết lâu như thế có nhược điểm là xác chết có ít máu chảy quá. Hai là không có dấu tay. Hai sự kiện đó cho chúng tôi biết là có sự dàn xếp quanh xác chết của ông Văn nhưng không ai trong chúng tôi lại nghĩ ra rằng anh lại giấu xác của ông Văn trong tủ lạnh. Trong bao ngày cảnh sát ra công đi tìm ông Văn thì ông ta vẫn nằm chình ình ngay trước mũi họ.

Tôi run giọng:

– Tôi không giết ông Văn. Ông ấy tự tử. Đó là sự thật. Các ông không thể chứng minh là tôi đã giết ông Văn. Ông ấy có để lại bức thư tuyệt mệnh. Không phải bức thư đánh máy mà các ông đã tìm thấy. Thư này do ông Văn viết bằng tay gửi cho luật sư Thanh. Tôi hãy còn giữ bức thư…

Với giọng nói rất thản nhiên. Dường như là còn hiền từ và thương hại nữa. Vinh ngắt lời tôi:

– Không, anh đã giết ông Văn. Để tôi nói thay anh tại sao anh lại giết ông Văn và anh đã giết Văn bằng cách nào…

– Ông Văn đã cho anh một chân thư kí riêng, lại cho anh ở ngay trong nhà. Rồi anh và bà Văn, tức cô Hồng Loan, hai người yêu nhau. Nàng biết ông chồng có bảo hiểm nhân mạng với hợp đồng lên tới số bạc triệu, dưới 15 triệu đồng trả cho ông Vũ Minh Văn khi ông ta chết. Nàng muốn chiếm hữu số bạc lớn đó. Nàng múôn “bổn cũ soạn lại” tấn kịch nàng đã làm với người chồng trước của nàng.

Nhưng anh khôn ngoan hơn nàng. Anh biết, nếu ông Văn bị ám sát, người ta sẽ nghi ngay cho anh và nàng giết. Anh lại biết rằng ông Văn đã tự ý ghi thêm vào hợp đồng bảo hiểm điều khoản công ty bảo hiểm không phải trả tiền bồi thường trong trường hợp ông ta tự tử. Anh còn biết rằng ông Văn đã đóng cho công ty bảo hiểm số tiền là 1 triệu 700 ngàn đồng, và khi công ty bảo hiểm không trả tiền bồi thường gấp bội một thân chủ, công ty có lệ trả đủ số tiền thân chủ đó đã đóng cho công ty. Anh biết rằng, việc lấy 15 triệu thì khó nhưng việc lấy 1 triệu rưỡi thì dễ. Và anh dụng tâm lấy số tiền 1 triệu 700 ngàn đồng đó cùng sang đoạt hết tài sản ông Văn để lại. Anh và Hồng Loan toa rập giết ông Văn. Nhưng rồi anh lại nghĩ rằng, tại sao anh lại phải chia đôi số tiền đó với Hồng Loan? Anh đã điều tra về cuộc đời cũ của nàng – anh đã nhờ một người bạn anh tên là Phi, thường gọi là Phi Đen cung cấp cho anh tài liệu về đời tư của Hồng Loan – nhờ đó anh biết Hồng Loan đã một lần dính líu vào án mạng. Dù rằng ông Văn chán đời nhưng ông ta vẫn còn yêu mê Hồng Loan. Anh đã dùng chuyện riêng của Hồng Loan để tống tiền ông Văn. Anh doạ ông ta, nếu không đưa tiền cho anh, anh sẽ tố cáo Hồng Loan giết chồng cũ. Vì vậy ông Văn đã phải kí cho anh một ngân phiếu 40 ngàn đồng. Trương mục của ông Văn lúc đó chỉ còn hơn 40 ngàn đồng và trả cho anh số tiền đó, tức là ông ta đã huỷ luôn trương mục đó. Chúng tôi có thể đưa ra bằng cớ. Hiện chúng tôi có trong tay tấm ngân phiếu.

Tôi đứng bật dậy:

– Không có chuyện tống tiền – tôi hét lớn – Ông Văn tự ý kí cho tôi ngân phiếu ấy. Ông ấy trả lương trước cho tôi bốn tháng….

Vinh nhún vai:

– Anh tưởng có người tin anh sao? Ông Văn hết tiền, nếu không bị bắt buộc, đời nào ông ta lại chi tiền cho anh quá lố đến thế? Nhưng không sao, anh muốn nói gì thì nói. Quan toà sẽ tin anh hay không, đó là chuỵên sau này. Tôi chỉ kể lại những gì đã xảy ra để anh thấy rằng chúng tôi biết hết, vậy thôi. Những tên tống tiền thường tham lam, không bao giờ chúng chịu hài lòng với số bạc 40 ngàn đồng ông Văn phải nộp cho anh. Anh đòi thêm nữa. Anh bắt thêm nữa. Anh bắt ông Văn phải viết chúc thư để lại cho anh tất cả gia sản. Chúng tôi đã tìm được chúc thư ấy. Chỉ một chứng cớ đó đã đủ kết tội anh rồi…

Và… anh, với sự trợ lực của Hồng Loan đã giết ông Văn. Anh bỏ xác ông ta vào tủ lạnh. Nếu thực sự ông Văn tự tử, tại sao anh lại đem xác ông ta giấu đi mà không chịu báo cho cảnh sát tới ngay…? Tôi sẽ nói tại sao… Anh để cho Hồng Loan hiểu rằng anh nắm số bạc hơn 15 triệu đồng, chỉ cần bây giờ bày ra một vụ bắt cóc để đổ cho bọn bắt cóc giết chết ông Văn là nàng có thể hi vọng lãnh được trọn số bạc bồi thường lớn đó. Hồng Loan tưởng thật nên làm theo kế hoạch của anh. Nàng nói dối cô Thuý là ông Văn bị đau nằm liệt giường. nàng cần có cô Thuý làm chứng trông thấy nàng đưa ông chồng ra khỏi nhà để vào xe đi Đà Lạt. Khỏi cần nói, người đóng giả ông Văn tối đó chính là anh…

Anh đưa Hồng Loan tới căn nhà bỏ hoang ở bìa rừng và giết chết nàng, bỏ xác nàng tại đó. Anh dàn cảnh sao để đổ ông Văn tội đã giết Hồng Loan. Mưu mẹo của anh thật tài tình và hiểm độc. Nó tài tình ở chỗ hợp lí; khi đã giết chết vợ, ông Văn trở về nhà và quá thất vọng, ông ta tự tử ở nhà ông ta. Nhưng khi chúng tôi mở cuộc điều tra, chúng tôi vẫn thấy có nhiều khả nghi. Sự kiện lớn nhất là người của tôi rình suốt đêm ngoài vườn vi la không trông thấy ông Văn lỉnh vào nhà. Sự kiện thứ hai là xác chết có quá ít máu chảy ra từ vết thương. Thường thì khi người ta tự bắn vào đầu và gục ngay xuống đó, máu chảy ra không lênh láng thì cũng phải có một vũng lớn. Ít nhất cũng phải có một lít máu tươi chảy ra từ vết thương. Nhưng xác ông Văn chỉ có một chút xíu máu. Cuộc điều tra thu hẹp lại và tất cả chỉ thấy có mình anh vùng vẫy ở giữa lưới.

Sau cùng, anh làm cái việc cuối cùng mà anh có thể làm được: trốn đi. Và chúng tôi đã bắt được anh…

Tôi kêu lên:

– Tôi không giết ông Văn, tôi không giết Hồng Loan… Hồng Loan chết vì tai nạn… Tôi không chủ tâm giết nàng… Còn ông Văn thì tự tử…

Trần Tiến Vinh lắc đầu:

– Ở địa vị anh, tôi sẽ không gào thét loạn như thế. Anh gào thét là vô ich. Việc của anh bây giờ là tìm một trạng sư thật giỏi, tận tâm với anh để hi vọng thoát chết. Anh có luật sư nào chưa? Nếu chưa, tôi có thể giới thiệu cho anh một ông…

– Tôi không tin được người do ông giới thiệu

– Đừng thù hằn vô lí. Tôi không thù hằn gì hay có ác cảm với anh. Trái lại, tôi còn có cảm tình với anh nữa. Tôi thấy anh thông minh, tháo vát và khôn khéo. Song, cũng như nhiều người ở tuổi anh. Anh muốn có nhiều tiền mà không phải làm việc mệt nhọc và không phải khổ công lâu ngày. Anh đi đường tắt tới két bạc. Xã hội và luật pháp không cho phép anh làm như thế. Tôi chỉ là người hết sức bảo vệ quyền lợi của công ty bảo hiểm nuôi sống tôi. Bây giờ công việc của tôi đã xong rồi. Tôi muốn giúp anh. Dù anh đã giết hai mạng người tôi cũng không đành tâm thấy anh phải chết… Anh nên nhận lời tôi… Người bạn luật sư mà tôi giới thiệu có thể giúp anh…

Hắn nói có lí, tôi gật đầu:

– Cám ơn… tôi bằng lòng…

– Vậy là xong rồi, tối sẽ bảo bạn tôi tới gặp anh ngay. Nhưng anh cũng đừng hi vọng có phép lạ. Bạn tôi là người có tài nhưng ông ấy không thể nào cứu giúp anh ra khỏi tù đâu. Nhiều lắm là ông ta có thể giúp anh thoát khỏi án tử hình. Không ai có thể cứu anh thoát được tội…

Y vỗ vỗ nhẹ vào vai tôi rồi đi ra. Rồi họ đưa tôi vào nhà tù. Khi cánh cửa đen sì đóng lại sau lưng tôi, tôi hiểu rằng định mệnh đã an bài. Cuộc đời tôi từ đây bắt đầu hết.