• Năm 25 tuổi

    hoang-hai-thuy-25-tuoi.jpg

    Hoàng Hải Thủy, năm 25 tuổi, trong căn nhà 78/5 đường Mayer, mới đổi tên là đường Hiền Vương, Tân Định, Sàigòn, Năm 1957.
  • Thể Loại

  • Được yêu thích …

  • Bài Cũ

Tù Gian Bùi Đình Thi

Đêm rạng sáng ngày 2 Tháng 5, 1979, 5 người tù chính trị vượt ngục ở Trại Tù Thanh Cẩm, Bắc Việt Cộng. Đó là các ông: Linh mục Nguyễn Hữu Lễ, Giáo sư Nguyễn Sĩ Thuyên, Thiếu Tá Đặng Văn Tiếp, Đại Tá Trịnh Tiếu, ông Lâm Thành Văn. Hai ông Nguyễn Hữu Lễ, Nguyễn Sĩ Thuyên là nhân vật chính trị của Quốc Gia Việt Nam CH, hai ông Đặng Văn Tiếp, Trịnh Tiếu là sĩ quan Quân Lực Việt Nam CH, ông Lâm Thanh Văn là công dân Quốc Gia Việt Nam CH, bị bắt vì tham gia tổ chức Phục Quốc. Năm tù nhân chính trị liều mạng tìm cái sống trong cái chết. Các ông thất bại ngay trong bước đầu của cuộc vượt ngục: bị giam trong khu gọi là “kiên giam”, trong đêm năm ông khoét được tường phòng giam chui ra ngoài, nhưng hai ông Trịnh Tiếu, Lâm Thành Văn quá yếu sức, không vượt được bức tường bao quanh trại. Ba ông Đặng Văn Tiếp, Nguyễn Sĩ Thuyên, Nguyễn Hữu Lễ thoát ra đến dòng sông gần trại thì trời sáng, ba ông phải nấp trong một hốc đá bên bờ sông. Bọn cai tù đuổi theo, bắt được ba ông, chúng đánh ba ông tàn bạo, ác liệt ngay tại bờ sông. Nhưng tên hành hạ các ông, tên đánh chết, giết chết hai ông trong số năm ông lại là một anh tù cũng như các ông. Anh tù khốn kiếp này tên là Bùi Đình Thi, nguyên Đại úy Quân Lực Quốc Gia Việt Nam CH. Vào tù, Bùi Đình Thi tự nguyện làm “trật tự viên” giúp bọn cai tù giữ “trật tự” trong trại.

Những ngày như lá, tháng như mây… 1979… 1992… Mười mấy năm sau năm hai tù nhân chính trị Đặng Văn Tiếp, Lâm Thành Văn bị tên tù gian Bùi Đình Thi đánh chết và bỏ đói đến chết ở trại tù cộng sản Thanh Cẩm… Sống sót trở về từ trại tù Bắc Việt Cộng, Linh mục Nguyễn Hữu Lễ sang sống ở New Zealand. Ông viết về cuộc vượt ngục Thanh Cẩm của các bạn tù của ông và ông, ông kể rõ tên Bùi Đình Thi đã đánh chết Thiếu Tá Đặng Văn Tiếp, làm chết ông Lâm Thành Văn. Tên tù gian Bùi Đình Thi đi Hát Ô sang Cali. Tháng Tám năm 2003 có tin nhà đương cục Hoa Kỳ đã mở cuộc điều tra về vụ Bùi Đình Thi, đã thấy Bùi Đình Thi có tội, đã bắt giam y và làm thủ tục tống xuất y về Việt Nam. Lý do tống xuất: những người can tội làm hại đến nhân quyền của những người khác không được sống ở Hoa Kỳ.

Bài viết của Linh mục Nguyễn Hữu Lễ đã được công bố nhiều lần trên nhiều báo Việt ngữ ở Hoa Kỳ, nhưng vẫn còn nhiều người Việt chưa được biết rõ nội vụ. Thêm nữa nhiều vị độc giả ở Canada, ở Úc, chưa có dịp đọc bài viết của Linh mục Nguyễn Hữu Lễ, nên chưa được biết rõ về nguyên do chính phủ Hoa Kỳ trục xuất một người Việt tên là Bùi Đình Thi, tôi trích đăng vài đoạn trong bài viết của Linh mục Nguyễn Hữu Lễ như sau:

Một trường hợp của Lương Tâm.

Người viết: Linh mục Nguyễn Hữu Lễ.

Bùi Đình Thi và Trương văn Phát, mỗi anh một bên nắm hai cổ tay tôi, kéo lê về trại, lưng và mông tôi lết trên mặt đường đá cục, đau đớn không chịu được, nhưng biết làm gì hơn? Chúng kéo tôi thẳng vô sân trại, vất nằm ngửa trên nền xi-măng của hội trường.

Nằm yên một chốc, tôi mê đi không còn biết gì nữa. Chẳng biết mê man như thế bao lâu vì lúc đó tôi đã mất hết ý niệm về thời gian. Lúc chợt tỉnh lại, tôi mở mắt ra, thấy Bùi Đình Thi đang cầm sô nước lạnh giội lên mặt tôi. Vưà thấy tôi tỉnh lại, anh ta vội đặt cái sô xuống và nhanh như con hổ sợ con mồi vuột chạy mất, nhảy chồm lên, hai tay kéo một cánh tay tôi kéo thẳng lên, đồng thời dùng gót chân đạp một cách điên cuồng vào ngực, vào bụng tôi, miệng anh ta sùi bọt mép, nghiến răng trợn mắt nói như muốn hụt hơi: “Đ.m. mày Lễ, ăn cơm không muốn mày muốn ăn cứt, mày muốn chết tao cho mày chết!”

Lúc ấy nằm ngửa nhìn lên, tôi bắt gặp cặp mắt của Bùi Đình Thi, một hình ảnh mà tôi còn cảm thấy kinh hãi cho đến giờ này: một cặp mắt đỏ ngầu như máu, hai tròng con mắt lồ lộ ra ngoài như mắt của một người treo cổ tự tử mà vì bổn phận có lần tôi đã chứng kiến. Chưa bao giờ và tôi nghĩ là cũng chẳng bao giờ, tôi thấy cặp mắt của ai như mắt Bùi Đình Thi lúc đó. Đánh đập chán chê anh ta bỏ tôi nằm yên. Sau này tôi mới biết anh ta bỏ tôi để quay sang “thăm” hai anh Đặng Văn Tiếp và Nguyễn Sĩ Thuyên đang nằm gần đó. Tôi lại đi vào cơn hôn mê một lần nữa. Khi tỉnh lại, tôi thấy Bùi Đình Thi đang cầm hai chân tôi kéo lê lên các bậc thang đúc bằng xi-măng từ sân hội trường sang khu kiên giam. Lưng và đầu tôi va mạnh vào những bậc thang (12 bậc), làm tôi bừng tỉnh lại và nhờ đó tôi mới chứng kiến cảnh tượng hãi hùng khác: Cảnh “Đại úy” Bùi Đình Thi giết chết Thiếu Tá Đặng Văn Tiếp.

……

Bùi Đình Thi kéo tôi vào lại buồng cũ, nơi mà chúng tôi vừa khoét tường vượt ngục đêm qua. Chắc chắn một điều là Bùi Đình Thi tưởng tôi đã chết rồi nên mới lôi đầu tôi vào phòng trước, đặt tôi nằm quay mặt nhìn ra sân, nhờ thế tôi nhìn thấy tội ác tày trời của anh ta. Nếu biết tôi còn sống, có lẽ Bùi Đình Thi đã ban cho tôi một vài “cú ân huệ” rồi!

Vừa quẳng tôi vô buồng, Bùi Đình Thi vội quay trở ra cửa khu kiên giam, đẩy mạnh anh Tiếp vào. Từ lúc thâý anh Tiếp bị đánh ở bờ sông cho đến lúc đó là bao lâu tôi cũng không thể đoán được vì trí nhớ của tôi lúc ấy bị rối loạn. Anh bị đòn nhiều ít thế nào tôi cũng chẳng hay. Tôi chỉ biết lúc đó trông anh còn có vẻ khá hơn tôi, tuy dáng anh trông tả tơi nhưng anh còn đi đứng được. Tôi nghe có cả tiếng phụ nữ, chắc là vợ con cán bộ nghe tin cũng đã chạy tới xem cảnh hành hạ tù vượt ngục. Tôi không biết ai đã quật anh Tiếp ngã xuống, nhưng tôi thấy rõ Bùi Đình Thi, và chỉ có một mình Bùi Đình Thi mà thôi, nhẩy chồm tới cầm tay anh Tiếp kéo lên, rồi dùng gót chân dậm một cách điên cuồng lên ngực, lên bụng anh giữa tiếng chửi bới và cổ võ của một lũ cán bộ.

Nằm nhìn cảnh ấy, tôi biết là anh Tiếp không thể chịu nổi những cú đòn hiểm độc này của Bùi Đình Thi. Không rõ Bùi Đình Thi hành hạ anh Tiếp trong bao lâu cho tới khi tôi nghe tiếng anh kêu lên thật to…: “Con chết…, Mẹ ơi..!” Đó là câu nói cuối cùng của đời anh!

…..

Mấy ngày sau tôi được biết hai anh Trịnh Tiếu và Lâm Thành Văn cũng bị đánh đập tả tơi và đang bị cùm chân trong nhà kỷ luật cũ, còn được gọi là “Nhà Đen” (vì mái nhà lợp bằng thứ giấy nhựa mầu đen.)

Trước khi chúng tôi vượt ngục, trại cho tù ăn sắn thường xuyên, nhưng anh Lâm Thành Văn, vì đau dạ dầy, vẫn được ăn cháo với muối, nhờ vậy từ khi có kế hoạch vuợt ngục chúng tôi đã để dành được một ít muối, phòng lúc ra rừng có muối mà ăn. Tới ngày vượt ngục, chúng tôi gom góp được non bát muối. Bùi Đình Thi đã xét thấy số muối đó trong túi của tôi khi tôi bị bắt lại. Đây chính là nguyên nhân cái chết của anh Lâm Thành Văn. Sau khi anh Văn bị cùm chân, Bùi Đình Thi không cho anh Văn ăn cháo nữa, mặc dầu tiêu chuẩn của trại vẫn còn. Khi cháo cho tù được mang tới khu kỷ luật, Bùi Đình Thi đá bát cháo của anh Văn đi, bắt anh Văn ăn khoai hay ăn sắn, những thứ mà anh Văn không thể nào nuốt được. Bữa ăn nào anh Văn cũng kêu van, năn nỉ, nhưng Bùi Đình Thi trả lời một cách dứt khoát: “Cho ăn cháo để chúng mày lấy muối trốn trại à? Không ăn sắn được thì chết!”

Anh Trịnh Tiếu kể lại rằng trong suốt mấy ngày đó anh Văn không có gì để ăn, anh chỉ uống nước cầm hơi. Sáng sớm hôm đó, anh Văn nhờ anh Tiếu đỡ anh ngồi lên. Với một chân trong cùm, chân kia co lại, anh ngồi gục đầu trên hai cánh tay khoanh trên đầu gối. Anh ngồi yên trong tư thế này như anh vẫn thường ngồi thường ngày.

….

Rồi anh Tiếu thấy anh Văn gục mạnh xuống và không gượng dậy được nữa, anh vội đỡ anh Văn lên nhưng người anh Văn đã mềm nhũn…

Không nhân danh bất cứ cái gì cả, tôi, người viết những dòng này, một công dân Quốc Gia Việt Nam Cộng Hoà, tôi nói việc vạch tội bọn có tội giết người là đúng, việc đuổi cổ tên tù gian Bùi Đình Thi về sống với bọn đảng viên cộng sản Việt Nam là việc phải làm. Đây không phải là việc trả thù, đây là việc mà người Việt Nam nào cũng phải làm. Ta không làm việc này vì chúng ta, chúng ta làm vì những người anh em của chúng ta đã chết vì sự tàn ác của bọn đảng viên cộng sản.

Vạch tội những tên mặt người, dạ thú như tên tù gian Bùi Đình Thi cũng là việc vạch tội bọn đảng viên đảng cộng sản Việt Nam. Tội ác của chúng đã cao như núi, đã dài như sông, nước biển đông, biển tây, biển bắc, biển nam rửa ngàn năm không sạch tội chúng, nhưng vì tội ác của chúng làm với dân tộc chúng ta lớn quá, nặng quá, ác độc quá, rùng rợn quá, chúng ta vẫn cứ phải vạch tội chúng. Chúng ta phải vạch tội chúng bây giờ và mai đây chúng ta vẫn phải vạch tội chúng sau khi chúng bị nhân dân ta nhổ vào mặt, bợp tai, đá đít, đuổi đi, như bọn đảng viên anh em của chúng ở những nước Hung, Tiệp, Ba Lan, Lỗ.. đã bị nhân dân Hung, Tiệp, Ba Lan, Lỗ… nhổ vào mặt, bợp tai, đá đít…! Chúng ta phải làm cho con cháu chúng ta biết những tội ác của bọn Việt Cộng, chúng ta có bổn phận phải làm việc đó. Vì những người Việt Nam đã chết thê thảm trong ngục tù ác quỉ cộng sản, chúng ta phải vạch tội bọn cộng sản!

Tôi không sướng khoái gì với việc tên tù gian Bùi Đình Thi bị tống ra khỏi Hoa Kỳ, tôi thấy nhục, tôi thấy buồn. Nhưng tôi vẫn thấy việc vạch mặt những tên bợ đít bọn Việt Cộng, những tên tù làm hại bạn tù để mưu lợi riêng, là việc phải làm. Chúng ta phải làm việc vạch mặt ấy vì những người anh em ta đã chết vì cộng sản. Nếu bị cho là người nhỏ nhen, tôi nhận tôi là người bụng dạ nhỏ nhen. Nếu bị trách phạt “Sao ngươi không biết tha thứ?”, tôi xin thưa:

— Xin Ngài thương! Con không có quyền tha thứ. Tha thứ hay không là quyền của những anh em con đã chết vì sự tàn ác của chúng nó!

10 Responses

  1. “xin Cha tha cho họ vì họ không biết vịêc họ làm” trích ‘con không có quyền tha thứ’ thế thì làm sao cha có thể tiếp tục giảng lời Chúa cho tha nhân được vì Chúa đã ban quỵền tha thứ cho Cha mà? hay cha không tin vào Lời Chúa. Thế thì cha nói một đàng mà làm một nẻo à?

    kính

    • Ngay trong luật Thiên Chúa, tội được tha thứ nhủng vạ vẫn phải đền trả. Nếu tôi là người nhà của các vị bị hại, tôi cũng muốn BĐT đền trả.

  2. Thôi đi đồng chí! Làm như cái đảng ăn cướp của đồng chí nhân đạo lắm vậy. Ác ôn, côn đồ như các đồng chí thì đến Chúa, Phật cũng phải chau mày…

    Cha cũng chỉ là người trần phàm tục. Không lẽ làm “cha” là không có quyền lên án bọn sát nhân như các đồng chí?

    Nếu trách “sao cha không tha thứ tha nhân” thì taị sao các đồng chí giam cầm trên một triệu quân, công, cán chính của VNCH sau ngày các đồng chí ăn cướp thành công tháng tư năm 1975?

  3. Trên đời này ai chẳnng mắc phải sai lầm. Ở đây tôl không bênh vực ai. Nhưng chuyện gì có thể tha thứ cho nhau dược thì nên tha, Nhưng qua đây tôi chỉ có điều thắc mắc rằng, Không biết Cha Lễ viết có hơi quá về sự thật không? mà đọc đi đọc lại thấy có nhiều cái càng suy nghĩ càng thấy không được logic lắm. Mọi người nên thử đọc đi đọc lại xem tôi nói có đúng không? mà nên nhớ đọc và suy nghĩ thôi, đừng có nghiêng về bên nào nhé. thành thật với lòng mình thì mới nhận ra được. Điều cuối cùng, Tôi thấy Cha Lễ hơi qua ở chổ lá: Dù sao mình cũng là một người Cha mình nên biết tha thứ chứ? mà đã tha thứ thì không nên nói ra. Còn đây nói ra để mọi người đạp dẹp nguyên cái gia đình của người ta. Ai làm gì người đó chịu, nhưng đây tội của một người làm mà ảnh hưởng tới nguyên một gia đình người ta, và vợ con BDT là một nạn nhân. Thật đáng thương cho họ đi đâu người ta cũng kết án cho tội xấu. Mà thôi vợ con hãy cố găng lên, nếu sự thật vẫn là sự thật, Trời luôn ở cao và nhìn xuống chúng ta.

  4. Những ai đã từng ở trong ngục tù cộng sản mới thấu hiểu sự khổ đau, nhục nhã vì phải ở chung với bọn phản thùng ăng ten. Bọn ăng ten cũng là anh em mình lúc trước đấy chứ. Họ cũng vào tù như mình; và mình chấp nhận việc họ luồn lọt nịnh bợ để được yên thân với lũ quản giáo ác ôn. Nhưng cái việc làm cho những người tù phát điên vì cứ luôn bị rình rập, nghe ngóng, và nhiều lần bị ăng ten báo cáo bậy !Nhưng dù đã trải qua gần một chục trại tù, tôi chưa nghe có thằng ăng ten nào ác ôn như tên Bùi Đình Thi này ! Ông Phung Ly nói: ” chuyên gì có thể tha thứ cho nhau được thì nên tha ” Nhưng theo ngu ý, chuyện của Nguyễn Đình Thì không đáng được tha. Nếu gọi đó là ” lỗi lầm ” thì cái lỗi này quá lớn , và phải bị trừng phạt ! Thôi, gieo nhân nào thì gặt quả nấy. Trả hết nợ máu kiếp này, để kiếp sau khỏi bị làm loài gà vịt, bị người ta cắt cổ !

  5. Anlocson đã đọc bài viết của bác Hoàng hải Thủy và lời comment của bác Phung Ly nhiều lần. Lúc đầu, tôi định không viết gì, nhưng thấy cứ ấm ức trong lòng hoài, thôi thì cứ viết lên và gửi đi vậy!

    Đọc xong bài viết của bác HHT, xem qua những lời comment, tôi không thấy ai lên án hay tỏ thái độ bực tức ông BĐT cả, Tôi nhìn thấy ở họ một nỗi buồn, niềm chua xót. Tôi mến bác Phung Ly ở tính vị tha, rất đắn đo khi nói về lỗi lầm ở một con người. Nhưng tôi không đồng ý với bác ấy ở cách suy luận để rồi xét đoán một người khác.

    Theo lời bác Phung Ly, tôi thấy trước nhất là sự nghi ngờ theo phản xạ rất tự nhiên của một người thận trọng. Ở điểm này bác Phung Ly hoàn toàn có lý. Chúng ta không thể tin ngay những gì mới chỉ là đồn đoán.

    Anlocson biết rằng vụ ông Bùi Đình Thy bị trục xuất ra khỏi Hoa Kỳ có phải là do tòa án thuộc bộ pháp lý HK phán quyết. Là vụ án, ắt hẳn họ phải có đầy đủ chứng cớ để thụ lý. Và như vậy thì linh mục NH Lễ không thể cung cấp thông tin bịa đặt hay thổi phồng được.

    Riêng về câu chuyên kể của linh mục, mỗi người chúng ta có quyền tin hay không, còn theo cảm nhận, suy nghĩ riêng của cá nhân mình. Anlocson không phán quyết việc này sai hay đúng, quá đáng hay không mà THỬ đặt cái nhìn ở vị trí như vị linh mục này.

    Nếu tôi là linh mục Lễ, tôi có khó khăn gì khi phải viết ra những điều như trên không? Thưa các bác, rất khó! Quá khó nữa là đàng khác! Tại sao ư?

    Trước nhất, Đây, bác Phung Ly có nói: “Tôi thấy Cha Lễ hơi qua ở chổ là: Dù sao mình cũng là một người Cha mình nên biết tha thứ chứ? mà đã tha thứ thì không nên nói ra.” Thật vậy, bất cứ một người nào, kể cả giáo dân ở đâu cũng có lý khi nói như vậy. Chắc là cha Lễ đã tiên liệu trước điếu đó. Đó là tôi chưa kể sự đến sự không đồng tình của các linh mục khác, hay sự những lời mỉa mai cay độc của bọn cộng sản như trong lời comment đầu tiên. Tôi cho rằng Linh mục Nguyễn Hữu Lễ chấp nhận sự dèm pha từ mọi phía.

    Rồi đến bản thân ông, khi tự xét mình trước Chúa về việc này, tôi biết rằng ông đã chấp nhận mình là kẻ phạm tội trước mặt Ngài.

    Thứ đến Tôi tự hỏi nếu như ông im lặng, ông cố tình lãng tránh vấn đề này, để rồi coi đó như là sự tha thứ thì có được không? Có lẽ điều này dễ dàng hơn nhiều! Ông đang sống ở một quốc gia tự do, ông làm linh mục. Người ta kính trọng ông vì vai trò linh mục của mình, người ta nễ phục ông vì sự từng trãi trong lao tù cộng sản. Nay ông tuyên bố tha thứ, không nhắc đến chuyện cũ đau lòng nữa, về mặt lý trí, ắt hẳn khiến nhiều người dễ chịu hơn. Tôi thấy rõ rang điều này không gây hại cho ông, không gây phiền toái cho ông, mà có khi còn được tiếng thơm là bác ái quảng đại.

    Bây giờ, tôi nói về những cái chết các bạn tù cùng vượt ngục với ông. Thật đau lòng khi họ bị giết bởi bàn tay của một chiến hữu năm nào. Những đau đớn về mặt tinh thể xác có thể nguôi dần theo thời gian, nhưng một cú sốc phủ phàng về mặt tinh thần này này quá lớn. Nó vượt quá sức chịu đựng của con người! Tôi không biết là, nếu như linh mục N H Lễ tha thứ hay ông lãng tránh chuyện này, những giấc ngủ ban đêm của ông có nhẹ nhàng, tâm hồn ông có thanh thản hơn hay không, khi ông nhìn thấy những oan hồn, những ánh mắt đau đớn và tuyệt vọng của nhóm bạn tù vượt ngục năm xưa hiện về?

    Kế đến, tôi đang tự hỏi mình một cách vô lý rằng: Không biết sự đau đớn của cha mẹ các vị Đặng Văn Tiếp và Nguyễn Sĩ Thuyên đến mức độ nào? Không biết nỗi đau khổ, xót xa của vợ con của các vị này lúc đó đến đâu? Và liệu sự mất mát ấy của gia đình họ cho đến nay có tệ hơn hay đỡ hơn nếu so với nỗi buồn của vợ con ông Bùi Đình Thy hiện nay?

    Tôi tin cha Lễ làm đúng theo lương tri của con người, còn mọi sự phán quyết đúng sai là do Đấng Tối Cao phán quyết.

  6. cam on An loc Son dung nhu loi ban toi dau don va chua xot hon la oan han

  7. Toi dong y’ voi y kien cua nguoi viet. Rat ca’m on nguoi viet da Lot ta het Nhung suy nghi sau sac gium toi.
    Tran trong

  8. chết như vậy là nhẹ nhàng cho hắn lắm rồi, gặp tôi phải chính tôi ra tay giết hắn mới rửa sạch tội lổi của hắn. đời người ai mà không tham sống sợ chết nhưng có người lấy cái chết để bảo vệ chính nghĩa là cái chết vô giá, nếu tôi đưa súng vào đầu quí vị mà quí vị còn cãi lại thì lúc ấy hẵn ở đây mà biện luận cho tên nầy. nó đâu cần phải đánh giết người yêu nước mới được yên thân? thiếu gì cách để yêu quí bản thân mình nhưng không thể lấy mạng sống người khác lót được cho bản thân mình. tội nầy đáng xử tử nhất là đồng đội và sĩ quan đồng liêu …. dù tôi là một người bàn quang cũng không thể cướp mạng của người khác để yên thân cho mạng của tôi.

Leave a comment