• Năm 25 tuổi

    hoang-hai-thuy-25-tuoi.jpg

    Hoàng Hải Thủy, năm 25 tuổi, trong căn nhà 78/5 đường Mayer, mới đổi tên là đường Hiền Vương, Tân Định, Sàigòn, Năm 1957.
  • Thể Loại

  • Được yêu thích …

  • Bài Cũ

Đọc “Nếu Đi Hết Biển”

NẾU ĐI HẾT BIỂN, 196 trang, gồm một số bài phỏng vấn do người viết Trần văn Thủy thực hiện, ấn hành ở Hoa Kỳ Tháng 12 năm 2003, nhà “Thời Văn” xuất bản, trang 3 trong sách có hàng chữ “Chương trình nghiên cứu của University of Massachusetts Boston.” Trần văn Thủy là người từ Hà Nội đến Mỹ do lời mời của Trung Tâm William Joiner thuộc Đại Học Massachusetts Boston, là đạo diễn hai phim “Hà Nội trong mắt ai” và “Chuyện tử tế“. Việc thực hiện “Nếu đi hết biển” và xuất bản ấn phẩm ấy được Trung Tâm William Joiner chi tiền. Một người Việt Nam ở Mỹ là ông Nguyễn Hữu Luyện được nhiều người Việt ủy thác đứng ra kiện Trung Tâm William Joiner vì Trung Tâm ấy không vô tư trong việc nghiên cứu cộng đồng người Việt sống ở Mỹ để viết sách. Vụ kiện đang tiến hành.

Những người trả lời phỏng vấn của Trần văn Thủy trong “Nếu đi hết biển“: Nguyễn Thị Hoàng Bắc, Nhật Tiến, Cao Xuân Huy, Nguyễn Mộng Giác, Hoàng Khởi Phong, Trương Vũ, Wayne Karlin, Tuyết và Chris.

Kewin Bowen, Giám đốc Trung Tâm William Joiner Nghiên Cứu về Chiến Tranh và Hậu Quả Chiến Tranh, Đại Học Massachusetts Boston, Nghiên Cứu Trưởng Chương Trình Rockefeller Nghiên Cứu về Tiến Trình “(Tái) Xây Dựng Diện Mạo và Quê Hương của Người Việt ở Nước Ngoài” 2000-2003, viết lời giới thiệu “Nếu đi hết biển“. Bài giới thiệu bằng tiếng Anh đi kèm bài được dịch ra tiếng Việt, trong đó có đoạn:

Những tác giả phỏng vấn là những nhà văn, những nhà tư tưởng sâu sắc đáng kính, với những tiếng nói đa dạng và phong phú. Nhà văn Nhật Tiến, Nguyễn Mộng Giác, Trương Vũ, Nguyễn Thị Hoàng Bắc, Hoàng Khởi Phong, vv…đã trình bày một cách thẳng thắn và công khai về một số đề tài cấm kỵ (ta-bu) trong sinh hoạt chính trị ở hải ngoại cũng như Việt Nam, và ảnh hưởng của chúng trong lãnh vực sáng tác.”

Những tác giả phỏng vấn.. ” là câu dịch sai. Bản Anh ngữ “Those interviewed include the esteemed and profound of Vietnamese thinkers and writers..”: “Những người được phỏng vấn..”. “Những nhà văn, những nhà tư tưởng sâu sắc đáng kính” trong “Nếu đi hết biển” chỉ trả lời những câu hỏi. Cũng trong Lời Giới Thiệu có đoạn:

Chúng ta mang một niềm tri ân sâu sắc với những cá nhân đã dũng cảm đứng đầu gió để tham dự vào cuộc đối thoại này.

Trả lời vài câu hỏi, dù người hỏi có là người nước Bắc Cộng, mà người trả lời đang sống ở Mỹ Quốc cũng phải có “dũng khí ” ư ? Đao to, búa lớn quá dzậy? Mà “cuộc đối thoại” nào? Ai đối thoại với ai? Trong “Nếu đi hết biển“, những “nhà văn, những nhà tư tưởng sâu sắc” chỉ trả lời những câu hỏi của anh Cán Cộng, nếu có đôi lời nói qua, nói lại thì cũng chỉ quanh quẩn trong đề tài được người hỏi đưa ra; đây là “cuộc phỏng vấn”, gọi đây là “cuộc đối thoại”, qua nhận xét ngu dzốt của tôi, tôi e không đúng. Cũng không hẳn là cuộc phỏng vấn, nó như cuộc ông thầy xét bài học trò, đàn anh xét hỏi đàn em. Tôi sẽ kể ra vài đoạn trong Nếu đi hết biển để chư quí vị độc giả thấy những “nhân vật dũng cảm” đã trả lời phỏng vấn như thế nào, và những chuyện được hỏi trong “Nếu đi hết biển” là những chuyện gì mà gọi là những “đề tài cấm kỵ trong sinh hoạt chính trị ở hải ngoại?”

Về tên sách “Nếu đi hết biển” tác giả kể chuyện ngày xưa còn bé, ông có bà vú nuôi rất thân thương, bà vú không biết chữ a, b, c, bà chỉ nghe mà biết được nhiều chuyện, bà thường kể những truyện thơ nôm cho ông nghe. Một hôm ông hỏi bà từ làng ông cứ đi mãi, qua hết những làng ông biết tên trong vùng thì đi đến đâu, bà vú trả lời đi đến biển, ông lại hỏi đi hết biển thì đến đâu, bà vú trả lời đi hết biển thì đến đâu bà không biết. Tác giả nhớ mãi câu hỏi và câu trả lời ấy. Mấy chục năm sau ông biết là “nếu đi hết biển, qua các đại dương và các châu lục, đi mãi, đi mãi thì cuối cùng lại trở về quê mình, làng mình.” Đó là lời tác giả viết trong chương “Mấy lời rào đón” của “Nếu đi hết biển“.

Đến những năm ở vào cái tuổi tam thập nhi lập, ông Trần văn Thủy biết là cứ đi mãi người ta sẽ trở về chỗ người ta bắt đầu đi….. Kỳ diệu quá đỗi, trái đất tròn! Thưa ông Trần văn Thủy, nếu ông có lòng thương mà dậy cho bọn người Việt trốn nạn cộng sản chúng tôi biết chân lý trái đất tròn và sự kỳ diệu cứ đi mãi sẽ đến chỗ bắt đầu ra đi thì chúng tôi cám ơn ông. Nhưng dường như phát kiến ấy của ông, từ lâu rồi, từ thế kỷ trước, những em nhỏ Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa chỉ mới lên ba cũng đã biết.

Nhưng thôi, ta hãy nói đến chuyện phải chăng người viết muốn dùng việc “cứ đi mãi sẽ trở về chỗ bắt đầu đi” để nhắn nhủ, một cách kín đáo, những người Việt bỏ nước ra đi rằng mấy người đi mãi rồi mấy người cũng trở về nước. Trở về nước thì tôi đồng ý với ông tác giả “Nếu đi hết biển” – Nđhb– không phải chỉ mình tôi mà rất nhiều người Việt sống ở nước người muốn trở về nước và sẽ trở về nước mình, nhưng phải nói rõ: việc chúng tôi về nước không phải là việc chúng tôi chấp nhận chế độ cộng sản bạo trị trên đất nước chúng tôi, việc chúng tôi trở về nước không có nghĩa là chúng tôi chịu để yên cho bọn cộng sản tiếp tục đàn áp, bóc lột đồng bào chúng tôi, để yên cho bọn cộng sản tàn phá, hủy hoại đất nước chúng tôi. Nếu ông tác giả muốn nói bóng gió rằng cuối cùng chúng tôi phải trở về đầu phục bọn cộng sản, thì thưa ông, chúng tôi không thế đâu. Việc chúng tôi về nước là một nhục nhã cho bọn cộng sản cầm quyền. Vì chúng tôi có đô-la Mỹ chúng nó mới mở cửa đất nước cho chúng tôi về, chúng nó quì gối trước đồng đô-la Mỹ. Những đồng đô-la Mỹ chúng tôi có là những đồng đô-la sạch, chúng tôi phải làm việc đổ mồ hôi, sôi máu mắt ở Mỹ chúng tôi mới có những đồng đô-la ấy. Việc chúng tôi trở về nước làm bọn cộng sản mau chết, chúng đang ngắc ngoải, việc chúng tôi về nước không làm tổn hại gì đến chính nghĩa của chúng tôi. Coi việc người Việt ở nước ngoài về nước là việc chúng tôi chấp nhận, chúng tôi thỏa hiệp, chúng tôi đầu hàng bọn cộng sản là ngu xuẩn. Ông cha, chú bác, anh em chúng nó, bọn Cộng Việt, đã chết nhăn răng, chết thối ở khắp nơi trên thế giới, chúng nó đang chết, chúng tôi thỏa hiệp với những thằng gian ác, những thằng giết người khi chúng sắp chết làm ký gì? Chúng tôi mang đô-la Mỹ về nước cho chúng nó hộc máu chúng nó chết lẹ hơn, để đồng bào chúng tôi thấy mặt thật hèn hạ của chúng nó, để đồng bào chúng tôi sớm thoát cảnh khổ. Chúng tôi có thể về thăm nước nhưng chúng tôi vẫn mong thấy, không những chỉ mong, chúng tôi tin chắc, chúng tôi biết chắc có ngày đất nước chúng tôi không còn lá cờ đỏ máu nào, chúng tôi mong thấy, chúng tôi biết chắc sẽ có ngày bọn đảng viên đảng cộng sản bị nhân dân chúng tôi nhổ vào mặt, bợp tai, đá đít, đuổi đi. Chuyện ấy đã xẩy ra ở Nga, Tiệp, Hung, BaLan, Lỗ, Đức.. Chuyện ấy sẽ xẩy ra ở Việt Nam, chắc hơn bắp rang, chắc hơn cua gạch!

Tác giả “Nếu đi hết biển” đặt câu hỏi trong Chương Hai của sách:

Tôi không biết trong lịch sử thịnh suy của đất nước tôi có thời điểm nào, hoàn cảnh nào dẫn đến sự ly tán lòng người sâu thẳm, dẫn đến việc hàng triệu người chạy ra biển ly hương bất cần mạng sống đến như thế không?

Théc méc trên của tác giả Nđhb, em nhỏ lên ba Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa cũng giải tỏa được cái rụp: Trong lịch sử Việt Nam làm gì có cuộc nhân dân ra đi nào đau thương, bi thảm đến như cuộc nhân dân bỏ nước ra đi sau năm 1975. Không có vì trước năm 1945 nước Việt Nam không có bọn cộng sản cầm quyền. Trong lịch sử dân tộc Việt Nam có vài cuộc nội chiến nhưng không có bọn cầm quyền nào giết nhân dân tàn bạo, ác độc như bọn cộng sản. Vì bọn cộng sản giết chúng tôi, chúng tôi phải liều mạng ra đi. Chuyện dễ hiểu, dễ thấy quá, nhà đạo diễn điện ảnh không thấy hay sao mà phải théc méc?

Sau khi nêu théc méc trên, tác giả Nđhb viết tiếp:

Nhưng tôi biết rất rõ không ít người Việt xa xứ “qua các đại dương và các châu lục, đi mãi, đi mãi” mà cuối cùng không thể “trở về quê mình, làng mình” được.

Câu trên có hai nghĩa. Nghĩa đen là những người Việt ở hải ngoại không thể trở về được quê hương. Chuyện xẩy ra cho thấy những người Việt ở hải ngoại đã trở về nước, trở về đường hoàng, trở về và được đồng bào trong nước chào đón, quí mến. Không những chỉ trở về nước, người Việt hải ngoại còn trở về nước quá nhiều, quá đông, quá tưng bừng, quá dzui dzẻ, quá săng phú bọn cộng sản cầm quyền. Nhiều người Việt ở Mỹ về chơi Hà Nội, không thấy một ai trở về Mỹ kể chuyện họ đến thăm Lăng ông Hồ chí Minh. Sự có mặt của họ trong nước là bằng chứng cho nhân dân thấy chế độ dân chủ đi với chủ nghĩa tư bổn là tốt, chủ nghĩa cộng sản và chế độ xã hội chủ nghĩa là hạng bét, là mẹc cà-đui, năm-bơ then! Tình trạng người Việt ở Mỹ về nước Việt Nam làm cho những người dân chủ-tư bổn Mỹ khoái chí nhất. Từ bao năm người Mỹ tốn bao nhiêu công sức, đổ bao nhiêu tiền của, bơ sữa vào nước Việt Nam để làm cho dân Việt biết lối sống Mỹ là tốt, ít nhất chế độ xã hội Mỹ cũng làm cho con người được no ấm, được sống thảnh thơi. Nay họ chẳng mất đồng đô-la teng nào, hàng hàng lớp lớp người Việt cứ phây phây về nước làm quảng cáo cho chế độ dân chủ của họ.

Nhưng chắc tác giả không muốn nói đến cuộc trở về theo nghĩa đen ấy, chắc tác giả muốn nói đến việc “có một số những người Việt xa xứ không bao giờ có thể trở lại là người Việt Nam”. Nhưng tại sao những người Việt ở nước ngoài lại không thể trở lại là người Việt Nam? Tất nhiên những thế hệ cháu chắt của những người Việt ra sống ở nước ngoài trong ba thập niên cuối của thế kỷ 20 sẽ trở thành công dân của quốc gia trong đó họ ra đời, quốc gia trong đó họ lớn lên. Nhưng lớp người Việt bỏ nước ra đi những năm 1980, 1990.., thế hệ người Việt như các ông Hoàng Khởi Phong, Nhật Tiến, bà Hoàng Bắc ..vv.. đã có bao giờ hết là người Việt Nam đâu? Và chúng tôi, những người Việt Nam phó thường dân đang sống ở Mỹ, chúng tôi vẫn là người Việt Nam, chúng tôi Việt Nam từ đầu ngón cẳng cái đến đầu sợi tóc bạc, có bao giờ chúng tôi không phải là người Việt Nam mà ông sợ chúng tôi sẽ không bao giờ có thể trở lại là người Việt Nam. Phải chăng ông muốn nói rằng “những người Việt không đầu phục bọn đảng viên đảng cộng sản sẽ không còn là người Việt Nam?” Nếu ông muốn nói như thế thì tôi chán ông quá! Bọn đảng viên đảng cộng sản mới không phải là người Việt Nam, chúng tôi là người Việt Nam, ít nhất chúng tôi cũng là người Việt Nam hơn bọn đảng viện đảng cộng sản.

Tác giả Nđhb viết trong cái gọi là “Mấy lời rào đón“:

Thưa bạn đọc!

Cho tôi được thưa “bạn”, tôi quan niệm đọc của nhau là bạn được rồi. Người cao niên hơn tôi, người ít tuổi hơn tôi đều được coi là bạn, bạn vong niên. Tôi thấy chữ “bạn” nó gần gũi, cổ xưa và thân thiện quá. Thật bất hạnh nếu như trên đời này ta không có bạn.

Rồi tôi bỗng giật mình, chợt nhận ra rằng, biết đâu, trong tình cảnh hiện tại của người Việt Nam ta, lỡ có người giận dữ mà rằng: “Thằng Việt Cộng! Ai bạn bè với mày!” Thế là tôi chột dạ, lại phải cân nhắc sao cho phải.

Làm gì có chuyện cứ “đọc của nhau” – rõ hơn và đúng ngôn ngữ Việt Nam hơn là “đọc bài viết của nhau” – là “bạn nhau“. Còn lâu, thưa ông đạo diễn! Tôi đặt lại câu hỏi: “Anh Việt Cộng! Anh coi tôi là bạn anh hồi nào?” Khi tôi sống trong nước, có lúc nào anh coi tôi là bạn anh không? Không những chỉ không, anh còn coi tôi là thằng phản động, thằng có tội với chế độ, tôi chỉ không ưa Đảng anh vì Đảng anh đày đọa nhân dân, Đảng anh làm nhân dân đau khổ, anh bỏ tù tôi mút mùa Lệ Thủy, anh muốn tôi chết trong tù, anh bắt tôi phải nhận tôi “có tội với nhân dân, có tội với tổ quốc!” Sau bao năm tù đày tôi may mắn không chết, tôi bánh xe lãng tử sang được xứ Mỹ, người Mỹ thương hại tôi, họ cho tôi sống bình yên ở xứ họ, cho tôi sống nhờ họ, họ nuôi tôi, nuôi vợ tôi, anh theo tôi sang Mỹ và anh gọi tôi là “bạn”! Dễ và giản dị thế sao anh? Anh coi chúng tôi là thứ người gì? Anh có thể nói “bỏ tù anh đâu phải tôi!” Không phải đích thân anh thì đám anh em anh bỏ tù tôi, anh em anh là anh. Anh cướp nhà tôi, anh cho tôi vào tù, anh đuổi mẹ tôi, vợ con tôi ra nằm vỉa hè, anh hạ nhục tôi, anh bôi cứt lên mặt tôi, anh đè ngửa vợ tôi ra anh chơi, anh lột truồng con gái tôi anh hiếp, anh không cho con tôi đi học, anh đẩy con tôi sang chết mất xác ở Kam-pu-chia..! Thế rồi bi giờ ở xứ Mỹ anh hiền khô, anh gọi tôi là “bạn” anh. Anh tử tế quá anh. Và anh chờ đợi tôi lỏn lẻn nhận anh là “bạn” tôi? Thưa anh Việt Cộng, anh có điên không anh? Nếu anh không điên, tôi sợ anh ngu. Trước khi anh bả lả, anh òn ỉ với người nào, anh cũng phải nhớ xem anh từng đối xử với người ta ra làm sao chứ! Tôi sẽ xấu hổ lắm nếu tôi có người đảng viên đảng cộng sản là bạn.

Thật bất hạnh nếu như trên đời nay ta không có bạn..” Đúng vậy, thưa ông đạo diễn. Thường thì lý do làm ta không có bạn là vì ta đểu quá, ta ăn ở chó má quá nên người ta không ai thèm làm bạn với ta. Ông viết như thế có sợ bọn đầu xỏ Cộng chúng nó nghĩ ông chửi xéo chúng nó không? Khi những ngụy bạo quyền cộng sản các nước Đông Âu theo nhau xuống cống, khi tượng Thánh tổ Lê-nin bị người Nga tròng xích sắt vào cổ, kéo ra cho nằm ở bãi rác, khi vợ chồng Chủ Tịt Sô-xét-cu xứ Ru-ma-ni bị dân Lỗ kê súng vào đầu bắn bỏ, khi “đồng chi Hô-nách-cơ vĩ đại” của bọn cộng Hà Nội bỏ đảng chạy lấy người, khi Chủ Tịt Na-dzi-bu-la xứ A-gha-ni-tan bị lôi ra treo cổ.., tôi nghĩ đến chuyện như thế này là anh Thiến Heo kiêm Hoạn Lợn Đỗ Đít hết chỗ đi chơi rồi! Trên trái đất chỉ còn loe nghoe, leo heo mấy nước còn bọn cộng sản cầm quyền: bọn Tầu Cộng thì ghét cay, ghét đắng bọn Việt Cộng, hai thằng từng đánh nhau thằng hộc máu mồm, thằng sồm máu mũi, Miên Cộng, Lào Cộng không ưa Việt Cộng, Bắc Hàn Cộng không có tình nghĩa gì với bọn Bắc Việt Cộng, Bắc Việt Cộng chỉ còn có Cu Ba là bồ tèo. Mà Cu Ba thì đói dzài, đói dzẹt, đói teo… Cu..Ba, teo luôn Cu Bốn, Cu Năm, Cu Cộng nào cũng teo ráo trọi. Bắc Việt Cộng nhẵn thín không còn có bạn!

Nhà đạo diễn viết trong “Mấy lời rào đón“:

Trên tay quí vị và bạn đọc không phải là một cuốn sách. Chắc chắn là như vậy, chứ chẳng vì khiêm tốn giả vờ. Nói đến sách, người ta thường chờ đợi trong đó: tri thức, văn chương, tư tưởng hoặc học thuật.

Từ đầu năm 2001 một số nhà nghiên cứu người Việt, người Mỹ đã động viên tôi và viết thư giới thiệu tôi với Trung Tâm William Joiner để tôi có thể tham gia viết một cái gì đó. Quả thực là bởi nhiều lẽ, tôi rất ngần ngại. Sau rồi, nghĩ lại, không đi thì tiếc, cuối cùng tôi cũng đã có mặt trên đất Mỹ dài dài. Tôi đã đi nhiều nơi, gặp nhiều người, tới trên hai chục trường đại học và thành phố thuyết trình, hội thảo và chiếu mấy bộ phim tài liệu của chúng tôi đã làm. Rồi công việc đưa đẩy, tôi lui tới nước Mỹ nhiều lần, bay trên ba chục chuyến bay trong nội địa nước Mỹ. Tôi thấy được nhiều điều và cũng vỡ ra được nhiều điều. Nếu bén gót được đệ tử, cháu chắt cụ Nguyễn Tuân thì tôi có thể dám viết một cuốn sách với tựa đề “Nước Mỹ rong chơi”. Viết được thế mới sướng. Nhưng tôi đã lỡ theo cái nghiệp, cái cách làm phim tài liệu và chỉ có cái nhìn rất hạn hẹp, rất mộc mạc của người làm phim tài liệu.

(…..)

Bởi vậy, đây thuần túy chỉ là những ghi chép thô sơ từ cuộc sống, từ công việc của tôi cùng với những ý kiến đóng góp, trao đổi trong tình thân của một số quí vị mà tôi được coi là bạn.

Vậy, nếu ai muốn tìm kiếm những điều cao siêu về tư tưởng, văn chương hoặc soi mói những điều kém cỏi về lập trường, quan điểm xin hãy bỏ qua, đừng đọc tiếp.

Quyển sách là quyển sách, chỉ có chuyện nó là quyển sách hay hay nó là quyển sách dzở. Nếu “Nếu đi hết biển” không phải là quyển sách thì nó là cái gì? Chúng tôi, một số người Việt tị nạn cộng sản sống ở Mỹ, nếu chúng tôi đọc “Nếu đi hết biển“thì không phải để tìm trong đó những điều cao siêu về tư tưởng, văn chương, mà là vì trong đó các anh nói với nhau về chúng tôi, chúng tôi đọc để xem các anh nói với nhau những gì về chúng tôi. Anh không thể chửi bố người ta rồi trâng tráo nói không thích thì đừng nghe, anh không thể viết chửi mẹ người ta rồi lởm khởm bảo người ta đừng đọc.

Và “Rong chơi nước Mỹ” có lẽ đúng tiếng Việt hơn là “Nước Mỹ rong chơi.” Nhưng thôi, nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ ấy, chúng ta hãy xem những người bạn của tác giả Nđhb nói những gì về chúng ta.

Trong những nhà văn, những nhà tư tưởng sâu sắc kiêm bạn hữu của tác giả Cán Cộng Trần văn Thủy Nđhb, hình như, chỉ có ông Cao Xuân Huy là người có qua mấy năm tù cải tạo, còn tất cả đều không ai phải qua một ngày tù đày nào ở quê nhà; ông Hoàng Khởi Phong chạy thoát trước ngày 1 tháng Năm 1975, các ông bà khác đều là thuyền nhân vượt biển đến Mỹ. Hai ông Nguyễn Mộng Giác, Nhật Tiến vượt biên nhưng giờ đây đã có tác phẩm tiểu thuyết được ấn hành và bán ở trong nước. Và theo lời tác giả Nđhb, tất cả các ông bà ấy đều là bạn của tác giả. Khi đã là bạn nhau người ta thường không nói với nhau những chuyện có thể làm mất lòng nhau. Muốn biết sự thật về một cộng đồng người, huỵch toẹt là muốn biết người ta nghĩ gì về mình, về phe đảng mình, mà chỉ hỏi những người bạn mình thì chán chết. Không những chỉ chán mà đó còn là việc làm ngớ ngẩn. Đại đa số người Việt ở Mỹ căm thù cộng sản, muốn thấy nước nhà thoát ách cộng sản cầm quyền, người dân được hưởng tự do, dân chủ, tìm hiểu tâm trạng những người đó mà lại đi hỏi những người có cảm tình với cộng sản thì hỏi làm quái gì cho mất thì giờ! Anh có thể nói “Tôi thích hỏi ai tôi hỏi. Anh không có quyền bắt tôi phải hỏi người này, không được hỏi người kia!” Đúng dzậy. Tôi cũng có quyền nói: “Muốn biết tâm trạng chúng tôi, muốn biết tại sao chúng tôi căm thù cộng sản, tại sao chúng tôi không muốn thấy bọn đảng viên cộng sản theo chúng tôi đến xứ Mỹ, tại sao chúng tôi không ưa bọn bám đít cộng sản, sao anh không hỏi thẳng chúng tôi? Sao anh không phỏng vấn những người của chúng tôi như Doãn Quốc Sĩ, Võ Phiến, Nguyễn Văn Chức? Sao anh không hỏi Xuân Vũ – anh đến Mỹ từ năm 2001, Xuân Vũ mới qua đời tháng 12, 2003 – anh có thể hỏi Xuân Vũ “Anh viết Đường đi không đến.. Tháng 5, 1975, đồng chí Tổng Bí thư Lê Duẩn của chúng tôi nói “Chúng ta đã đi và chúng ta đã đến”. Bây giờ anh nói sao? Chúng tôi đến hay chúng tôi không đến?” Sao anh không hỏi Nguyễn Chí Thiện: “Sống ở Mỹ sáu, bẩy năm rồi, anh đã làm được những gì ở Mỹ, anh có hối tiếc đã bỏ nước ra đi không, bây giờ anh nghĩ gì về những người cộng sản chúng tôi, bây giờ anh muốn đất nước mình sẽ như thế nào? Anh có muốn về nước không?” Sao anh không hỏi hai bà chủ báo của chúng tôi là bà Nhã Ca và bà Hoàng Dược Thảo? Tôi chắc hai bà chủ báo ấy sẽ nói với anh nhiều điều có ích cho anh hơn. Giản dị nhất và hay nhất, hợp lý nhất là sao anh không gặp, không hỏi ngay ông Nguyễn Hữu Luyện, người đứng đơn kiện Trung Tâm William Joiner? Sao anh không hỏi ông Luyện một câu cần hỏi như “Sao ông chống Trung Tâm William Joiner?” Muốn “hòa giải” với những người chống mình thì việc cần làm, việc phải làm là nói chuyện ngay với những người chống mình, muốn “hòa giải” với những người chống mình mà lại chỉ lẹo tẹo hỏi chuyện những người bạn mình thì hỏi làm quái gì cho mất thì giờ! Theo tôi, câu anh cần hỏi nhất là “Các anh muốn những người cộng sản chúng tôi làm những gì để các anh có thể hợp tác với chúng tôi trong việc đem hạnh phúc đến cho nhân dân ta?” Đến Mỹ, anh có thể ngỏ ý muốn gặp ông Nguyễn Hữu Luyện, ông Nguyễn Chí Thiện, gặp để nói chuyện. Như thế mới là chuyện đối thoại có ích. Nếu hai ông kia không chịu gặp anh, anh có quyền nói: “Hai ông ấy không dám gặp tôi.”

Thưa ông đạo diễn Trần văn Thủy, ông sang Mỹ, ông đi chỗ nọ, chỗ kia bằng tiền của Trung tâm William Joiner, quyển “Nếu đi hết biển” được in ra bằng tiền của Trung tâm William Joiner, xin ông cho biết quyển ấy có được phát hành trong nước Việt Nam bị bọn cộng sản cầm quyền hay không? Hay quyển ấy chỉ được bán ở Mỹ? Nếu quyển ấy được in ra chỉ cốt để cho người Việt ở Mỹ đọc thôi thì thưa ông, tôi thấy có thể là ông đã làm phí một khoản tiền của Trung tâm William Joiner. Trong “Nếu đi hết biển” không có chuyện gì về đám người Việt ở Mỹ chúng tôi mà chúng tôi chưa biết. Chỉ là những lời sỉ vả, nhiếc móc, rè bỉu, những lời khinh bỉ chúng tôi đầu óc chật hẹp, ngu xuẩn, thua, bỏ chạy mà không biết thân, vẫn hung hăng con bọ xít la hét đả đảo cộng sản, cũng chỉ là những lời chê chúng tôi nhỏ nhen, chia rẽ, ghen tị, chụp mũ, vu cáo. Không oan, thưa ông, quả thật là chúng tôi có những cái tật tồi tàn như thế. Chúng tôi vẫn thường tự sỉ vả chúng tôi về những cái tật hèn mọn ấy. Nhưng hình như không chỉ riêng chúng tôi tệ mạt như thế mà dân tộc nào cũng có những cái tật nhỏ nhen, ti tiện, vu cáo, ghen tị, chia rẽ, đểu cáng.. Nhiều dân tộc còn đểu, còn khốn nạn hơn chúng tôi. Chắc ông cũng biết chuyện sau khi bọn cộng sản mất quyền, những kho hồ sơ mật ở Nga, ở Đức Cộng được khui ra, có những vụ bạn hữu, anh em, vợ chồng tố cáo nhau, vu cáo nhau là phản động, có những người đi tù mút chỉ cà tha, những người chết thảm trong tù vì bị bạn, bị chồng, bị vợ tố cáo với bọn mật vụ. Chúng tôi biết chúng tôi có những cái xấu đó, nhưng chúng tôi có cái hay là chúng tôi chống Cộng sản; là nạn nhân của bọn cộng sản, chúng tôi căm thù chúng, ra xứ người ba mươi mùa tuyết rơi rồi chúng tôi vẫn không nguôi lòng căm thù bọn cộng sản, chúng tôi kiêu hãnh vì tính chất không thay đổi ấy của chúng tôi.

Chúng tôi căm thù bọn cộng sản không phải chỉ vì những đau khổ cá nhân mà chúng tôi phải chịu, chúng tôi căm thù chúng vì chúng đày đọa đồng bào của chúng tôi, chúng tôi phải đuổi chúng ra khỏi chính quyền vì chúng còn cầm quyền ngày nào là nhân dân chúng tôi còn khổ ngày đó, chúng tôi không thể hợp tác với chúng vì chúng không hợp tác với chúng tôi, chúng bắt chúng tôi phải đầu phục chúng, mà chúng thì đã thất bại thê thảm trong việc mưu cầu hạnh phúc cho nhân dân. Thực ra bọn cộng sản chưa lúc nào nghĩ đến chuyện mưu cầu hạnh phúc cho nhân dân. Nhưng đó là một đề tài khác.

28 Responses

  1. hey you!
    hãy xem lại những lời nói vừa rồi của các ông đi.
    cacsd ông nói CS là không tốt vaayj chẳng nhẽ cái chế độ bù nhìn mà HK đã từng được dựng lên ở đất nước của các ông là tốt ư? chẳng nhẽ các ông coi TT Ngô-người mà đã bị bè lũ các ông giết hại và chiếm quyền là lãnh tụ của các ông? không Ngô ddnhf Diệm chỉ như 1 con chó không hơn không kém, trước là con chó của Hoàng Đế Bảo Đại, và sau là của HK.
    mỗi năm Lăng của CT HCM có tới hơn 16 triệu lượt người đến viếng trong đó có hơn 2 triệu lượt khách nước ngoài.và mỗi năm Vn có hơn 4 triệu lượt khách nước ngoài đến.
    nói chung muốn biết thực hư thế nào hì hãy trở về Vn đi? hay là không có tiền để về nước nên ghanh tị với những dồng bào đã được về nước, đã được đoàn tụ với gia đình

    • viduk .
      1-O mien Nam ,xua khong ai goi thang Ho chi Minh ,thang Le Duan.. .chi co bon that hoc ,vo giao duc , ngu si ,dan don nhu bon may moi goi thang nay , thang no…Tao thua biet may la thang CS-toi ngiep may ,cu tiep tuc di con.
      Tao con nho ro anh mat O Thieu sau khi doc dien van tu chuc , hai hung va that vong cua tao ve vi lanh tu quoc gia . May chuc nam sau ,tao noi hieu,anh mat do danh cho bon da trang ben kia dia cau.Mac dau nhung lanh tu cua tui tao ,voi nhung han hep cua ho -ho la nhung
      NGUOI VIET NAM YEU NUOC VIET ,khong la bon BAN NUOC nhu dam lanh tu cua chung may ,va bon dau dat nhu may .O the kyvien thong dien tu nay ,may mo mieng nhu the , neu tao nhu may ,duc dau vo cau tieu chet di – Ma bon may co cau tieu khong nhi ,hay van tim mot goc cay nao do voi manh la chuoi _KHI CON LAU MOI BIEN THANH NGUOI ,KHOANG TRIEU NAM NUA THOI CON A .
      Co ai khong an com ngay 3 bua ,chet khong xuong dat , tu bit mat ,bit tai minh la mot dieu ngu ngoc , lam nhu the voi nguoi khac la ,dieu
      do la muon lam he ,ma dieu do.Que huong cua Stalin khong con co do ,bua liem bay phat phoi nhu ngay nao ,hoi thang dui ,

      Va chuc may tiep tuc lam thang he dieu do ,thua xa Tung Lam .

  2. Viduk nguyen, một thằng ” ăn cơm Mỹ, cơm Tây, mà ngu như bầy Cộng sản” – câu mà hồi trước nói ” ăn cơm quốc gia thờ ma Cộng sản”…Fi-nỉ lổ đía ! (xin mượn của HHT), xin lỗi quý vị, đối với một thằng ngu như thế mà dùng lời lẽ nhẹ nhàng là uổng công! Cụ Ngô mà không bị phản thần sát hại thì còn lâu cái bọn “dép râu nón cối” mới chiếm được Miền Nam, dân Việt Nam mới bị ” một cổ ba tròng”: cái ách của Liên Sô, của Tàu Cộng và cái ách tệ hại nhất là của bọn vô thần, đệ tử của lão già nằm trong Cầu Xí Ba Đình mà một ông cụ đạp xích-lô tám mươi tuổi (!) nói với du khách muốn vào thăm là :” Ông vào làm gì? Muốn đi tiểu thì làm tại đây đi, tội chó gì đi vào trong ấy! Có cái xác ” con khỉ già” ấy mà một lũ ngu xúm xít nhau đi vào xem, để hít hơi thối ấy à! Bố khỉ nó, dân ngu ở đây đã đành, còn cái thứ “Việt kiều, Việt k..ẹt” mà vào đó thì đúng là tên Đồng Vẫu nó gọi là “đĩ điếm, ma-cô…” thì đúng quá rồi, khúc ruột này chắc là ” ruột thừa, ruột thối vì ung thư” nó mới NGU đến thế!” Fi-nỉ lỗ đía ! No comments.
    (PS: Thật ra, thằng viduk (aka Vất Đi) này nó có lý của nó, các bạn ạ! Nó nằm trong bọn “chóp bu, tập đoàn thống trị”, nó làm sao nói khác được khi đã bị nhồi sọ từ nhỏ, và nếu nói ngược lại thì…có nghĩa là sẽ bị một màn “ăn đoong, bị gậy”…theo kiểu đàn em của Honecker hay Cheo-chét-sờ-cu (Ceaucescu) ngay tức thì, do dân Việt Nam nổi lên trừng trị chúng!…(Đồng chí Cheo-chét-sờ-cu là chữ dịch âm của Báo Nhăn Răng của Đảng CSVN, sao đúng nguyên văn! Còn Hôi-nách-Ke thì xin hỏi đồng-chí Vất-Đi sẽ rõ !…). Nè thằng ngu, viết chữ ganh không có H nghe, mầy đâu phải…Boóc Hồ mà chế chữ mới! ).

  3. tôi không biết hoàng hải thuỷ là nhà văn nào, uy tín đến đâu, nhưng tôi biết hoàng hải thuỷ là lính cộng hoà, loại người bán nước, ***, *** để kiếm máy đồng đô la rách mà sao lại đi bôi nhọ tổ quốc mình, nói sấu tổ tiên mình, có lẽ chúng mày là loài lang sói, đã là lang sói thì chúng mày mới ăn thịt đồng loại, ăn thịt dân tộc mình, chúng mày đâu có biết chúng mày chỉ là một công cụ rẻ tiền để bọn bán nước kích động. chúng mày nên nhớ. ở mỗi nước có một thể chế chính trị riêng, một lối sống riêng, nhưng mỗi dân tộc có một nguồn cội, không ai dám từ bỏ nguồn cội chỉ duy nhất có bọn lang sói chúng mày

  4. @ chicuong: Ngu thì chưởi ít thôi mầy! Anh đá đít mầy ra khỏi đây bi giờ.

  5. Tên Chicuong này còn nhỏ, còn ngu nên không biết bản ” Tiến quân ca” có câu :” Thề ăn gan uống máu quân thù”!. Lúc tôi còn nhỏ, năm 45, 46, đi theo mấy anh Thanh niên tiền phong, tay cầm cờ đỏ sao vàng, ca bài ” Cờ tam sắc dính c. bay mùi thúi, Cờ V M dính mứt bay mùi thơm”.!! Anh du kích nào cũng đòi đi giết Tây, giết Nhựt để ăn gan uống máu, và tập cho con nít làm theo… Nhưng khi giết người thả trôi sông (cho mò tôm), có khi xâu lại từng 10 người, tay bị trói thúc ké (ngoặc ra sau lưng). xỏ cây tre lớn vào, một cây tre có 10 xác người, toàn là người Việt, không có ai là Tây, nhật!!! Thời kỳ khủng khiếp!! Nhưng đến Tết Mậu Thân 1968 thì còn những kiểu giết đồng bào rùng rợn hơn do loài “sát nhân theo kinh điển” (!) là chôn sống tập thể, đập đầu bằng xẻng cuốc! Năm 1975, Đại lộ kinh hoàng, dân chúng di tản có tội tình gì mà bị pháo kích truy đuổi, chết đầy đuờng, khắp nơi trên đất nước Việt Nam khốn khổ! Tổ tiên của dân Việt đã “di tản” mất rồi vì tủi nhục, vì đau buồn cho một lũ con cháu khát máu, vô thần, phá nhà thờ, đình chùa, đốt sách, cướp cạn tài sản của dân!!
    Chicuong nói: “Môĩ nước có một thể chế chính trị riêng”, có phải là Hitler, Stalin,Pol Pot, Kim Chong Il …muốn làm gì thì làm, không ai được quyền can thiệp phải không? Thế năm 79, bọn nào đem quân qua Cambodia, để cho hàng vạn thanh niên Việt Nam bỏ thây trên đất Miên, chưa kể tàn phế?
    Chí cường hay Chí cuồng? Dù gì cũng chỉ là con chí thôi, phải tu luyện vài kiếp nữa mới được thành con rận, chừng đó mới có chỗ êm ả, mượt mà, để nằm hút máu (lại hút máu nữa!) người ta!
    Đề nghị Bắc Thần đá đít thằng Bắc cộng này đi chỗ khác chơi! Người khôn sống với kẻ ngu bực mình!

  6. Nhờ ơn bác đảng đất nước ta ngày nay đã qua mặt Phi Luật Tân xuất cảng lao nô, và xuất cảng gái vào hàng nhất nhì thế giới.

    Cái đám khỉ đít đỏ tụi bay mà thể chế chính chị chính em cái quái gì, chỉ là một đám ma cô buôn gái Việt hạng quốc tế có cả một tập đoàn bảo kê mang AK47 bảo hộ.

    Thời đại thiên hạ tính tới chuyện lên sao hỏa mà chúng mày còn lôi cái thằng cu hồ chết khô của chúng mày ra mà hù dọa thiên hạ. 16 triệu thằng vô dòm cái xác khô của bác mày mỗi năm chẳng qua vì chúng hiếu kỳ muốn biết bác hồ chúng mày đang làm vương làm tướng gì trong cái nhà mồ kia mà thôi, cũng giống như thiên hạ vào sở thú coi khỉ làm trò khỉ vậy mà. hà hà hà!

    Chuyện đời xưa ông Diệm có làm chó cho ngoại bang hay không thì qua đây không biết vì qua không sống trong thời đó mà bây giờ chẳng có sách vở nào nói về chuyện này. Chuyện thời này bác đảng chúng mày hết liếm Liên Xô lại quay qua hửi tàu bú mẽo rõ ràng như ban ngày ai ai cũng thấy.

    Cái thằng chí bọ gì đó ông Hoàng Hải Thủy ngày xưa dắt bác hồ của mày ngồi chồm hổm canh me tàu tây ở bến nhà rồng đấy, sau hai nguơi lên được tàu tây làm bồi tàu nhưng ông Hoàng Hải Thủy này chơi gác bác hồ của mày bắt bác của mày gọt khoai lang sùng cho tây còn ổng thì nằm võng hút ống vố nên sau này ổng bị loại vào thành phần có nợ máu. Chuyện ông Hoàng Hải Thủy dắt bác hồ của mày ngồi chồm hổm hút thuốc rê canh me tàu tây có nhiều tình tiết ly kỳ lắm khi khác muốn nghe qua kể thêm cho nghe.

    Thằng ku chí bọ này coi bộ lập trửờng chao đảo hay là muốn nâng bi kiếm đô la lẻ mà lại âu yếm kêu “lính cộng hòa” mà không phải là ngụy quân ngụy quyền vậy ta! hà hà hà! nâng bi như vậy chưa đủ đâu cưng, lè lưỡi vẫy đuôi đi rồi qua đây thí cho vài đô hà hà hà!

    Mẹ kiếp! bán nước, bán nôi gì nữa mà bán, chúng mày bán mẹ nó cho tàu rồi chừng nào mới tới phiên người khác mà lên đây đong đỏng.

  7. Lâu lâu ,có chú hồng vệ binh ( ngôn ngữ x-cà ) vào,thì các bác cũng thông cãm,để các chú hồng vệ binh phát thối,có bực mình thiệt,nhưng nhờ vậy,mình mới để cho thiên hạ biết ” đỉnh cao trí tuệ ” như thế nào chứ.
    Chấp nhận sự khác biệt mà,cộng sản thắng nhờ sự lừa dối,bên diễn đàn x-cà,bi giờ người ta lại than phiền ,hong bít lúc nầy ,hồng vệ binh đi đâu mất tiêu,ít thấy xuất hiện,có người ,cho rằng bi giờ các chú ấy ,có chú phản tỉnh,có chú mắc cỡ im tiếng…..gì thì gì, cũng thương cho các chú ,bị bịt mắt,phát ngôn bừa bãi….học mãi rồi thì các chú ấy cũng vỡ cái ngu đi……chỉ cần là ,theo ý tui,nên cãnh giác cao độ,cộng sản nói một đàng ,làm một nẽo ( Nam Lộc ).
    Chúc các bác hằng ngày có cỡ ….trăm ngàn mem vào quyết sai nầy đọc, mà cười hì hả cho đở sầu xa xứ ( Việt nam cộmg hòa ) của tui .
    Tui cũng quãng cáo cho quyết nầy với các bạn của tui.

  8. Kỳ thiệt, tôi đã đọc cái web này nhiều lần mà tôi không thấy những lời bình loạn của những người đọc ! Bình luận rấy hay của các độc giả đáng kính, và lời sủa bậy quá ngu của cán cộng. Có thể tôi đã đọc loạt bài ” Nếu Đi Hết Biển ” trên các báo giấy, nên không đọc được những lời chửi cha bọn cộng, rất hay, rất đích đáng, rất…iả vào mồm mấy thằng cán cộng, làm cho chúng nó đầy mồm thối, hết còn sủa thêm được nữa. Đáng lẽ tôi cũng góp phần chửi cha chúng nó, những thằng cộng con, cộng cháu của Cáo Hồ, Đỗ Đit, Xuân Khu hay chổng khu gì đó, nhưng các vị như Phan Nghị Si, Dân Chơi, cũng đã dạy cho bọn Cộng trâng tráo, mất dạy, đểu cáng như Bóoc của chúng nó, rất nhiều điều rồi. Chửi chúng nó quá, chúng nó hết tìm được chỗ dơ để vùi cái mặt mo chủa chúng nó.!

    Cái thằng Viduk Nguyên, thì không nên vì lý do nó biết viết hai chữ ” hey you “, mà chúng ta coi nó là kẻ ” đã ăn cơm Mỹ, cơm Tây ” được ! Thằng này chính hiệu là thằng Vi Xi ăn cứt , hay đang hút máu đồng bào. Nếu cái chế độ của mấy thằng Cộng tròng vào cổ dân ta mà “tốt “, thì cái cột đèn đã không muốn ra đi khi chúng nó lổm ngổm bò vô Saigon. Ngay giờ phút này, dân Việt vẫn ước ao được làm lao nô, được làm Ô Sin ở bất cứ nơi nào, để được thoát bàn tay bóp cổ của lũ ăn cướp con cháu thằng Hồ, thằng Duẩn , thằng Chinh… ! Còn cái chuyện giết người của việt cộng trong việc ăn cướp chính quyền với các đảng phái quốc gia yêu nước, trong cải cách ăn cướp ruộng đất nông dân năm 1955 -56, trong tết Mâu thân, và trong hằng hà sa số các vụ đâm lén, giết ngầm khác, thì…” Trúc rừng khôn ghi hết tội, nước biển khôn rửa sạch mùi “, làm sao mấy con chí như Chi cuong, Vut Đi… là những thứ dòi bọ lại nhìn thấy được! Những còn dòi trong đống phân không bao giờ thấy mùi hôi, cũng không biết ánh mặt trời chói loà trên bầu trời cao rộng. Chỉ tức cười cái con Chí nào đó nói rằng ông Hoàng Hải Thủy là …lính Cộng Hoà, loại người ” bán nước để kiếm mấy đồng đô la rách , lại đi bôi nhọ tổ quốc, nói sấu tổ tiên , ăn thịt đồng loại…” ( nói XẤU, nghe chưa, thằng i – tờ ) Tổ quốc của chúng mày có phải là lũ ngợm Cộng sản đang xiết cổ dân ta ? hay nó là cái mả lão cáo Đại Gian Đại Ác, đóng vai ” kẻ khiêm nhường dường ấy ” khi nó tự viết sách ca tụng mình mà lại dấu mặt ! Gớm , vừa thôi chứ ! Nếu ông Hoàng Hải Thủy có đào mả chúng bay lên cũng là chưa đủ, có đâu lại đánh lộn sòng tổ quốc, tổ tiên với những thứ bầy hầy hôi thối ấy. Lại nói ông Hoàng và lính Công Hoà ” là lang sói ăn thịt đồng loại, thì lũ lính VC của chúng bay ngày nào cũng quai mồm đứng dưới cờ máu ” thề phanh thây uống máu quân thù ” , là chúng nó dậy nhau như lời Cáo Hồ, phải không !!!? Thôi nhé, chấy rận nên yên bề chấy rận mà hút máu, tới ngày gặp thuốc sát trùng ĐT sẽ hiểu , nghe con ! Đọc bài của Công Tử thì thấy… sướng quá ! Đúng là nhửng nhát búa tạ đập vô mặt lũ cộng chính cống và bọn bám đít cộng. Sướng thiệt đấy chứ. Cứ như một làn gío mát, xua tan ám khí và mùi hôi chồn cáo mà lũ cán cộng và bợ đít cộng muốn tung ra trong không khí trong lành ở hải ngoại. Cám ơn Công tử để đâu cho hết.!

  9. Xin cáo lỗi với các cán cộng về mấy chữ ” thuốc sát trùng ĐT “, tôi xin viết lại là ” thuốc sát trùng DDT “. Có sự viết sai này, là do máy computer của tôi; khi tôi nhấn hai chữ D một lần, thì nó sẽ tự động viết thành chữ Đ !

  10. Toi xin ong Hoang Hai Thuy nen dong trang mang cua ong thi tot hon vi:
    – Ong den Hoa Ky nam 1994 nhung ong luc nao cung muon cho bang dan thien ha biet ong la HHT da den Hoa Ky roi day. Ong viet nhung bai bao, nhung bai binh luan khong dang ba xu va thuong dung nhung tu ngu rat ha cap de beu xau nhung nguoi ma ong khong thich.
    – Tren trang mang cua ong qui tu nhung thanh phan xa hoi thuoc loai nao thi ong biet day. An tuc, noi phet, chui boi khong the ngui duoc.
    – Trang mang cua ong hien nay dang dung chua nhung thanh phan nguoi Viet Nam phan dong la that hoc ma hay noi chuyen chinh tri, kinh te, van nghe….
    phan anh loi an noi cung cach cua nguoi Viet Nam truoc 75 va bon Viet cong that hoc.
    – HHT cung co thoi lam van no cho CS o Sai Gon sau 75 ma ngay nay quay lai chui ho khi ra khoi VN. Co hai dieu toi ra an han:
    1/ Viet Cong bo tu ong chua dung muc.
    2/ Hoa Ky da lam lan dua ong sang day.
    Rat tiec va rat tiec.
    Ong nen an noi va viet lach can than va de dat hon vi van cua ong nghe dau day mui kho ngui qua. Mot con nguoi chan chinh khong nen lay but hieu qua nhieu chang khac nao Ho Chi Minh . Nhung loai nguoi nay khong co tu cach la mot nguoi cam but va mot nha chinh tri tam co.
    Mong lam thay
    Dinh Ba Cau

    • Ui cha , dong chi csvn bi danh te tua, gio moi tho dau ra de doa HHT.
      Dong chi che chung toi ha cap va that hoc nhung co mot dieu chung toi noi mai ma dong chi khong hieu: NEU DONG CHI KHONG THICH TRANG MANG CUA MAY THANG THAT HOC NAY THI DUNG VAO.
      Hieu chua?

    • Dinh Ba Cau

      Con cẩu nào chạy xông vào nhà sủa va` đang bị đập kêu ăng ẳng Mời bác Bắc Kỳ Chín Nút cho vào nồi làm rựa mận, nướng nó làm chả chìa cho anh em ta đánh chén nó cùng với rau mơ và mắm tôm thành một bữa thịnh soạn

  11. Cái nhà anh dinh ba cau chê bai trang mạng cùng những người trên mạng đủ điều, nhưng xem ra lời lẽ của anh cũng không được lễ độ cho lắm, và cũng không phải là người ăn học đến nơi đến chốn!

    Anh là hạng người gì mà cả gan khuyên Công Tử Hà Đông đóng cửa trang Web này, lại còn chụp cho CTHĐ cái mũ “văn nô sau 75”. Không nhờ có trang Web HHT này làm sao chúng tôi biết được những bộ mặt phản phúc, vô ơn của bọn VĂN NHÂN VÔ HẠNH bị liệt kê trong bài viết này? Anh dám thốt lời phê phán boóc hồ dzĩ đại của anh, dù rất nhẹ nhàng, và lũ việt cộng thất học chắc anh không phải là vc. Tôi đoán anh có họ hàng bà con thân thiết chi đó với cái “đám nếu đi hết biển còn sông” mà Công Tử đã vạch mặt chỉ tên. Thay vì đóng cửa dậy bảo nhau anh lại ra công chúng múa môi múa mép vạch áo cho mọi người chiêm ngưỡng cái lưng sần sùi xấu xí của mấy con kỳ nhông nhà anh!

    Đề nghị anh dinh ba cau bỏ dấu trên cái tên của anh kẻo những kẻ “phản động” như tôi đoán mò là anh cùng tên với một loài động vật bốn chân chuyên môn sủa bậy, cắn càn, y chang cái bọn văn nhân vô hạnh nhà anh!

  12. Gởi anh dinh ba cau,
    Anh là ai mà yêu sách ông HHT phải đóng cửa trang mạng này? Xin lỗi, luật xứ này có đảm bảo quyền tự do ngôn luận của người dân.một cách bình đẳng. Anh dựa vào luật nào và lấy tư cách gì để phân biệt hạng “vô học” hoặc “có học” khi xử dụng quyền này?
    Anh chê chúng tôi không đủ tư cách của người cầm bút và một nhà chính trị tầm cỡ? Xin nêu rõ: ai trong chúng tôi có tham vọng làm một nhà chính trị “tầm cỡ”? Xin khẳng định: chúng tôi thà làm phó thường dân Nam Bộ còn hơn là làm nhà chính trị “tầm cỡ” như nhà chính trị hồ chí minh!
    Về tư cách của nhà văn, xin nêu rõ: ai trong chúng tôi tỏ tham vọng làm nhà văn trên diễn đàn này? Xin khẳng định anh rõ: diễn đàn này để mọi người tự do trao đổi văn nghệ và những tâm sự liên hệ. Viết được đã là hạmh phúc. Viết mà có người đọc và trao đổi tư tưởng với mình thì hạnh phúc gấp mấy lần. Anh lấy quyền gì mà qui định chúng tôi phải viết như thế nào mới là hạnh phúc?
    Chính quyền cấp nào, của nưóc nào cho anh cái quyền qui định chúng tôi phải viết thế nào cho “có tư cách”?
    Nếu bắt chúng tôi phải có tư cách của bọn Tố Hữu, Chế Lan Viên, Tô Hoài … thì chúng tôi xin miễn! Chúng tôi không có “tư cách” như anh muốn “qui định” cho chúng tôi, nhưng chúng tôi đã có nhân cách riêng của mỗi người rồi, chẳng cần anh qui định hoặc ban phát!
    Nếu chúng tôi từ chối cái ” tư cách” mà anh muốn qui định cho chúng tôi mà chỉ giữ cái nhân cách, phẩm giá của riêng minh thì có sao không cơ?

  13. Bác LT Phong ơi. Con chó dinh ba cau này là thứ chó ghẻ,chó xà mâu ,chó trôi sông lạc chợ ,loại chó chỉ chuyên kiếm ăn ở dống rác, hầm phân. Nếu ta mang nó đi nấu rựa mận chỉ tổ bẩn tay ,uổng phí lá mơ,mắm tôm và củi lửa.Ngoài ra, làm như thế vô tình ta đã làm nhục những chú Vàng,chú Đốm(viết hoa),những chú chó chính thống của ta, tội chết. Con chó dinh ba cẩu này(không viết hoa) nó đang bôi CỨT(xin lỗi các bác phải dùng tiếng hơi nặng mùi,vì chì có tiếng này mới diễn tả đúng ý của nó)lên mặt Booc hồ của nó mà nó không biết đấy các bác. Này nhé, nó sủa:” Một con người chân chính không nên lấy bút hiệu quá nhiều CHẲNG KHÁC NÀO hỒ cHÍ mINH. Những loại người này không có tư cách là một người cầm bút và một nhà chính trị tầm cỡ “. Nó sủa :chẳng khác nào hồ chí minh,đúng quá. Booc hồ của nó lấy bút hiệu dỏm trần dân tiên viết sách tự dề cao mình,Booc tự cắm ống đu đủ vào lỗ đít mình rồi kê miệng vào thổi,rút ra cắm vào nên lộn lèo, xí quên lộn đầu,booc ngậm luôn cả phân của mình nên mồm booc thối, dân mình mới khổ sở như thế. Nó lại bảo Booc nó là loại người này không có tư cách là một người cầm bút và một nhà chinh trị tầm cỡ, lại càng đúng nữa. Booc của nó là sư phụ cầm nhầm ý của người làm của mình ,như chôm ý trong bản Tuyên Ngôn QT Nhân Quyền của Mỹ để đọc tại ba đình, v..v. Booc không có tư cách là nhà chính trị tầm cỡ lại đúng nữa : Booc từng tuyên bố booc cóc có tư tưởng tư tiếc gì cả, chỉ có tư tưởng lenin và mao chủ tich là đủ dồi. Nhà chính trị mà không có tư tưởng thì là cái giống gì, thưa các bác? Đó là ý của cẩu dinh ba mà tôi chi sắp xếp và diễn đạt lại thôi. Đề nghị các đồng chóe công an mạng làm việc với thằng này, nó bôi bác booc hồ ghê quá……. Bác Lê ơi, giết chó không cần dùng đến dao mổ trâu, một ít củ riềng là đủ hóa kiếp nó rồi, bác đừng bận tâm về con chó này cho tổn sức khỏe, thử xem nó còn sủa tới đâu.

  14. Hai bác Nam Phục và Phuong Lê xứng đáng là “Song Kiếm Trấn Ải ” Bọn việt gian cs gặp hai bác là chỉ từ chít tới chít chứ hổng có bị thương. Mong hai bac lúc nào cũng vững tay kiếm để bọn chó lâu lâu nhảy vao cắn trộm, phải kiêng dè.

  15. @ duyennguyen : Đánh tiếng Việt có dấu đây , làm ơn :

    http://www.angeltech.us/viet-anywhere/

    Please use , it’s free !!! Thank you !

  16. Đọc mệt cái….mình quá đi. Làm ơn bỏ dấu dùm ,cám ơn !

    http://www.angeltech.us/viet-anywhere/

    • Bác Backy 54,
      Bọn súc vật không hiểu tiếng người. Bọn này chỉ đáng bị mình lấy củi mà phang vào đầu chứ không thể đối xử văn minh với chúng.
      Lịch sự với chúng chi cho uổng!!!

  17. Đồng chí đấy có tâm huyết, viết bài dài ngoằng làm em tưởng có gì uyên bác cho nên mặc dù không bỏ dấu em cũng không dám xoá. Nhưng sự nhẫn nại cũng có hạn. Em đã mạn phép các bác đưa đồng chí ấy đi khui nhị tì để mừng Đảng, mừng Xuân.

  18. Cảm ơn bác BT ra tay dọn dẹp. Xin góp ít hương hoa tống tiễn Người về lại cõi âm hầu hạ boóc hù. Oan hồn uổng tử thì về cõi âm chớ sao cứ nấn ná nơi dương thế làm phiền người sống. Mong rằng Người một đi không hiện lại.

    Văn tế Duyennguyen !
    Thương thay Duyennguyen tục danh
    Hồn đơn phách chiếc lênh đênh quê người
    Hương lữa đã không nơi nương tựa
    Hồn mồ côi lần lữa mấy niên
    Nam mô chư Phật Pháp Tăng
    Độ cho Duyennguyen siêu thăng thượng đài.

  19. Mõm, môi cộng phỉ thúi ình
    Mỗi khi chúng sủa là mình buồn nôn

  20. Viet kiều là khúc ruột xa
    Ký sinh Cộng phỉ thiết tha bám vào
    Viet kiều,khúc ruột ngọt ngào
    Ký sinh Công Phỉ ào ào bám vô
    Việt kiều,Khúc ruột thơm tho,
    Ký sinh Cộng Phỉ bám vô không ngừng,
    Việt kiều,khúc ruột thơm lừng
    Ký sinh Cộng phỉ tưng bừng bám,theo
    Việt kiều thơm …tuyệt cú mèo !
    Ký sinh VIỆT CỘNG BÁM ĐEO NHƯ RUỒI

  21. bác nào có link bản gốc ” nếu đi hết biển” của nghệ sĩ nhân dân, đạo diễn Trần Văn Thủy cho tôi xin với ạ.
    Chân thành cảm ơn.

  22. Cùng là người Việt Nam, sao lại phân biệt đối xử như vậy nhỉ? Đọc mà thấy buồn.

  23. Reblogged this on Giai01's Blog and commented:
    xem

Leave a comment