• Năm 25 tuổi

    hoang-hai-thuy-25-tuoi.jpg

    Hoàng Hải Thủy, năm 25 tuổi, trong căn nhà 78/5 đường Mayer, mới đổi tên là đường Hiền Vương, Tân Định, Sàigòn, Năm 1957.
  • Thể Loại

  • Được yêu thích …

  • Bài Cũ

THÂN BẠI, DANH LIỆT

Mã Phu Nhân, Sương Phụ Đa Tình. Ảnh phim Tầu.

Mã Phu Nhân, Sương Phụ Đa Tình. Ảnh phim Tầu.

Buổi sáng tôi thường dậy trước nàng. Khi nàng rưả mặt, tôi pha ly cà-phê để sẵn cho nàng. Chỉ có nàng và tôi trong phòng. Cửa sổ mở ra Rừng Phong Tháng Tám nắng vàng. Nàng thường hỏi:

“Hôm nay có những tin gì?”

Khi ấy tôi đã đọc lướt qua mấy trang báo The Washington Post – báo được người sáng sáng trước 7 giờ đem đến cửa phòng tôi – tôi đã xem qua mấy tin thời sự AOL trên computer, tôi trả lời nàng:

“Nó vừa cắt cổ nhà báo Mỹ thứ hai, nó chặt đầu cả trăm người Thiên Chuá Giáo. Israel và Palestine dùng hỏa tiễn, phi cơ giết nhau. Trong hai tuần100 người dân Palestine chết vì bom Israel, 10 người Irael chết vì hoả tiễn Palestine…”

Nàng im lặng, một lúc sau nàng nói:

“Anh cho em biết toàn những chuyện buồn. Tinh thần em xuống quá..”

Từ khi nghe nàng nói như thế, sáng chiều tôi tránh kể với nàng những chuyện buồn, tôi tránh không kể những vụ người giết người ghê rợn. Sáng nay khi viết bài Viết ở Rừng Phong, tôi tránh không kể với bạn đọc những chuyên thảm khốc đang xấy ra trên thế giới. Nhân chuyện ông Cựu Thống Đốc Virginia bị “thân bại danh liệt” vì bà vợ, tôi kể với quí bạn một chuyện “Thân bại, danh liệt” ngày xưa..

Xưa nhưng không xưa lắm. Xưa ở đây là những năm 1965, 1966. Chuyện được kể trong tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ. Chắc chắn có nhiều vị đã đọc Thiên Long Bát Bộ, đã biết những chuyện tình Thiên Long, cũng chắc chắn những vị này năm nay có trẻ lắm cũng phải Bấy Bó Tuổi Đời, các vị không còn nhớ rõ những chuyện Thiên Long, bài viết này sẽ làm các vị nhớ lại những năm các vị tuổi đời Ba Bó, với những vị trẻ tuổi chưa từng đọc Thiên Long Bát Bộ, bài này sẽ làm các vị biết năm mươi năm xưa những người đến cõi đời này trước các vị mê đọc tiểu thuyết loại nào, và tại sao họ mê đọc truyện võ hiệp Kim Dung.

Như Tam Quốc Chí mở đầu với bài thơ “Kỷ Độ Tịch Dương Hồng,’” kết thúc với ý Thơ “Kỷ Độ Tịch Dương Hồng”, Thiên Long Bát Bộ Luận Anh Hùng mở đầu và kết thúc với bài “Này Những Tình Oan, Những Thủy Chung”:

Thiên Long Bát Bộ luận anh hùng
Kỳ hiệp, quần ma kể chẳng cùng.
Ba mươi năm trước ai quên, nhớ
Những Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung?
Ai Hư Trúc Tử, ai Đồng Mỗ?
Đâu Thành Tây Hạ, Linh Thứu Cung?
Nhớ chăng Lục Mạch, Phù Sinh Tử?
Quên chưa Cực Ác với Cùng Hung?
Kìa Vương Ngọc Yến yêu Đoàn Dự,
Nọ chàng Đầu Sắt bắt băng trùng..
Chuyện xưa trong trí ta lần giở
Này những tình oan, những thủy chung.

(Thơ làm năm 1980 ở Cư Xá Tự Do, Ngã Ba Ông Tạ, Sài Gòn, Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa.
Lời bình viết năm 1996 ở Rừng Phong, Virginia Xứ Tình Nhân, Kỳ Hoa Đất Trích.)

Mã phu nhân xuất hiện ở Đại Hội Cái Bang Rừng Hạnh với hình ảnh Nàng Sương Phụ Áo Trắng hiền hậu, trang nghiêm làm đám bang chúng Cái Bang – Bang phái bụi đời của Võ Lâm Trung Thổ – phải kính phục. Nhưng.. nhìn dzậy, thấy dzậy mà hổng phải dzậy: Mã phu nhân đẹp thì có đẹp nhưng hiền thì nàng không hiền một li ông cụ nào. Nàng là người đàn bà đa tình ác liệt nhất Thiên Long.

Dùng danh từ “đa tình” cho có vẻ văn huê. Thực ra theo ngôn ngữ ông cha ta nàng “đa dâm” thì đúng hơn. Hoặc nói nàng “dâm” cho gọn, đúng, trong sáng và dễ hiểu.

Mã phu nhân tên trong giấy căn cước, tên cúng cơm là gì tôi không nhớ, trong bài này tôi gọi nàng bằng cái tên Lệ Hoa. Nàng là Vợ Góa Mã Đại Nguyên Phó Bang Chủ Cái Bang. Mã Phó Bang Chủ có vợ đẹp, đa tình nhưng không có số phúc, lộc, thọ để hưởng hạnh phước, Phó Bang Chủ bị ám sát chết thê thảm. Mã phu nhân đến phó hội để làm chứng tố cáo:

– Kiều Phong, Bang Chủ Cái Bang, là người Khiết Đan, không phải người Hán.

– Mã Phó Bang Chủ, chồng nàng, biết bí mật lý lịch Kiều Phong nên bị Kiều Phong giết để bịt miệng.

Nàng tố Kiều Phong hai tội trời không dung, đất không tha, thần giận , người thù. Hiền hậu, đoan trang như Nàng nói ai mà không tin. Tên đại gian đại ác Kiều Phong chỉ từ chết đến chết.

Nhưng… chính nàng là người chủ mưu giết Mã Đại Nguyên chồng nàng. Nàng toa rập với Bạch Thế Kính, một Trưởng Lão Cái Bang, giết Mã Đại Nguyên rồi đổ tội cho Kiều Phong. Bạch Thế Kính là một tình nhân tay sai của nàng Sương Phụ Đa Tình. Lão vừa muốn nàng vừa muốn lên làm Bang Chủ Cái Bang. Và trước khi làm vợ Mã đại Nguyên, nàng đã gập, đã là tình nhân của Đoàn Chính Thuần.

Như đã kể trong đoạn viết về A Châu, nhiều hồi sau cuộc Đại Hội Rừng Hạnh, A Châu giả làm Bạch Thế Kính đến lừa Mã phu nhân để hỏi về vị Thủ Lãnh Đại Ca, người cầm đầu trận tàn sát gia đình Tiêu Viễn Sơn ở Nhạn Môn Quan nhiều năm trước. Mưu lừa của A Châu ngây thơ làm sao qua mắt được Nàng Sương Phụ Đa Tình. Mã phu nhân lợi dụng ngay A Châu và Kiều Phong để giết chết Đoàn Chính Thuần, người đàn ông nàng yêu nhưng nàng không chiếm được độc quyền. Giả vờ bị lừa nàng tiết lộ vị Thủ Lãnh Đại Ca là Đoàn Chính Thuần. Kết quả việc làm tàn ác của nàng là A Châu bị chết oan khốc.

A Châu chết thay cho cha nàng là Đoàn Chính Thuần. A Châu chết oan vì Đoàn Chính Thuần đâu phải, và không thể là Thủ Lãnh Đại ca. Người thống lãnh quần hùng Trung thổ phục kích ở Ải Nhạn Môn ba mươi năm xưa để tấn công vợ chồng Tiêu Viễn Sơn là Huyền Từ Phương Trượng Thiếu Lâm Tự. Kim Dung đã pha phách sì dầu, sa tế hơi quá tay khi cho Huyền Từ Phương Trượng từng “tình là dây oan”, tức là từng ân ái với Nàng Diệp Nhị Nương Vô Ác Bất Tác, sinh ra Hư Trúc.

A Châu chết rồi Kiều Phong một mình đi truy tầm lý lịch của mình. Nhiều hồi sau chàng gặp lại Mã phu nhân và được nàng cho biết tại sao nàng thù chàng, nàng vu cáo chàng.

Đây là đoạn kể truyện tuyệt hay của Kim Dung. Những tình tiết trong đoạn này dồn dập đến như sóng biển. Ly kỳ, bất ngờ, hồi hộp, hấp dẫn. Đợt sóng này đánh tới làm người đọc tối tăm mắt mũi. Tưởng hết nhưng đợt khác lại ào tới. Lại tưởng hết nhưng vẫn chưa hết. Nghệ thuật kể chuyện của Kim Dung lên đỉnh cao nhất ở đoạn này.

Đêm ấy ở Hàng Châu tuyết trắng phủ trắng trời, trắng đất, như tuyết đang phủ trắng trời, trắng đất Virginia Của Những Người Yêu, Kiều Phong theo dấu Đoàn Chính Thuần đến gia trang của Mã Sương Phụ. Mẹ con A Tử Nguyễn Tinh Trúc đã đến đây trước. Kiều Phong bắt gặp hai mẹ con đang nằm trên mái nhà, đục ngói nhìn xuống phòng ngủ của Mã Sương Phụ. Không muốn để hai mẹ con gây chuyện phá rối trật tự công cộng, Kiều Phong điểm huyệt cho họ nằm ngay đơ cán cuốc trên mái.

Dùng chỉ lực Kiều Phong đục một lỗ trên vách nhìn vào phòng. Phòng ngủ nhung lụa ấm áp, lò sưởi gỗ thông, than hồng lách tách reo vui, Đoàn Chính Thuần pi-ja-ma Made in China nằm trên giường. Sương phụ Lệ Hoa áo ngủ mỏng tanh cũng Made in China khêu gợi đứng ở bàn rượu.

Nàng đã cho Đoàn Chính Thuần uống ma dược làm họ Đoàn mất hết công lực. Nàng muốn hạ thủ giết họ Đoàn đêm nay. Nhưng trước khi cho tình nhân chết nàng muốn Y phải chịu trừng phạt thật não nề đau khổ. Trước khi trừng trị Bạc Tình Lang nàng cần biết chắc Y có còn nội lực hay không. Ma dược không đủ mạnh làm Y tiêu công lực mà nàng trổ mòi giết Y thì rửa hận chẳng thấy đâu, nàng khốn khổ khốn nạn là cái chắc.

Kiều Phong nghe, nhìn từng chi tiết màn kịch Ái Tình trong Phòng Ngủ Mã Phu nhân.

Choang…

Bình rượu bồ đào trên tay Lệ Hoa rơi xuống sàn..

– Đoàn lang…

Nàng kinh hãi kêu lên. Tay vịn vào thành bàn, người nàng nghiêng đi, khuôn mặt nàng ngước lại nhìn người yêu đầy vẻ sợ hãi:

– Có kẻ địch ám toán.. Nó đánh trúng em.. Nó nấp sau cửa sổ kia.. Chàng ra tay đi…

Đã bị rượu độc làm mất hết nội lực, Đoàn Chính Thuần bối rối:

– Nàng lại đây với ta..

– Em không đi được.. Chàng xuất Nhất Dương Chỉ diệt nó đi.. Chàng còn chờ gì nữa?

Đoàn lang có Nhất Dương Chỉ bao giờ đâu mà xuất với lại chẳng xuất, chàng ú ớ:

– Em ơi.. Không biết tại sao ta.. ta…

Lệ Hoa càng thêm hoảng sợ:

– Chàng nói sao? Chàng làm sao..?

– Ta.. ta.. không biết vì sao.. ta mất công lực…

Khi biết chắc ma dược đã có hiệu nghiệm Lệ Hoa mới âu yếm nói cho Đoàn lang yêu mến biết tại sao:

– Em đã làm chàng mất hết nội lực rồi. Ly rượu đào em vừa mời chàng uống ấy có pha chất Nhuyễn Cân Tán cực nặng. Em cần làm chàng mất nội lực để nói với chàng chuyện này..

Nàng trở lại giường, vuốt ve Đoàn lang:

– Chàng có quá nhiều đàn bà. Em muốn chàng là của riêng em, nhưng không được. Em không muốn chàng coi em cũng chỉ là một tình nhân của chàng như bao nhiêu mợ khác. Chàng có nhớ ngày chàng mới yêu em chàng hứa gì với em không?

Chàng hứa gì làm sao chàng nhớ đuợc? Một triệu anh đàn ông, con trai hứa nhăng hứa cuội với đàn bà, con gái trên cõi đời này có đến chín trăm chín mươi chín ngàn chín trăm chín mươi chín anh rưỡi đi một đường quên béng. Nam Vương Đoàn Chính Thuần, Đoàn lang yêu dấu của Mợ Sương Phụ Đa Tình, cũng chỉ can tội quên như bất cứ anh đàn ông phó thường dân vô tội nào trên cõi đời này.

– Chàng quên phải hông? Em hổng ngạc nhiên khi thấy chàng quên. Chàng quên thì em nhắc cho chàng nhớ. Ngày đầu ta yêu nhau chàng thề nếu chàng phụ em chàng sẽ để em cắn từng miếng thịt chàng cho đến khi chàng chết. Chàng nhớ chưa? Có đúng là chàng thề mí em như vậy không?

Đoàn Chính Thuần can tội phong tình nhưng không hèn – nhất là không hèn với đàn bà. – Nhiều người đàn ông cực kỳ hiên ngang trước kẻ địch, khẳng khái trước cái chết nhưng lại yếu sìu, khóc ròng, năn nỉ trong phòng ngủ, úp mặt vào bụng đàn bà mà nức nở. Đoàn Chính Thuần không ở trong loại đàn ông can đảm này.

Chàng thản nhiên nói:

– Ta nhớ ta có thề như thế…

– Dzậy thì bi giờ em… cắn chàng đấy…

– Nàng muốn cắn cứ cắn..

Lệ Hoa vạch áo pijama của người yêu để lộ bờ vai vương giả trắng ngần. Như một thứ Vampira nàng nhe hàm răng trắng giữa đôi môi hồng..

Kiều Phong vốn là đại hiệp. Chàng không muốn nghe lỏm, rình trộm người khác. Nhất là khi hai người khác lại là đôi tình nhân đang tình tự với nhau. Nhưng vì nóng lòng muốn biết ai là thủ phạm đã giết cha mẹ chàng nên chàng đành phải nhìn trộm, nghe trộm. Chẳng gì Đoàn Chính Thuần cũng là cha của A Châu. Kiều Phong đã định ra tay cứu ông ta nhưng chàng thấy ông ta ái tình giăng dện linh tinh, bê bối quá, để cho ông ta bị đau đớn một phen cũng đáng nên chàng để yên.

Lệ Hoa ghé răng cắn vào vai Đoàn Chính Thuần. Tất nhiên là Đoàn lang yêu dấu đau tới óc. Thịt da Vua Chúa cũng chẳng có gì khác thịt da phó thường dân và dân ngu cu đen.

Sương Phụ Đa Tình Mã phu nhân Áo Trắng Rừng Hạnh Tô Châu – hàng Châu – Phước Kiến là loại đàn bà được Ông Bác sĩ Phổ Lộ Xứ Tây Dương – tiếng Tây Dương gọi là Bác sĩ Phờ Rây, Phờ Râu, Phờ Roi chi đó – xếp vào loại Masochist, tạm dịch là Bạo Dâm: thích làm tình nhân đau đớn khi hành lạc. Có làm, có thấy người tình bị đau đớn, quằn quại, rên la nàng mới thấy hứng. Nàng sung sướng cắn thịt người yêu, miệng nàng đỏ máu tươi, mắt nàng long lanh sáng, tim nàng đập mạnh, má nàng hồng lên, ngực nàng phập phồng…

Đoàn Chính Thuần mất hết nội lực nằm nhũn như con chi chi theo nghĩa đen. Được cái hơn người là đau thấy mồ, đau đến óc và thấy mình chết đến nơi chàng vẫn cười:

– Em có giết anh, anh cũng vui.

Và chàng đọc hai câu thơ:

– Mẫu đơn hoa hạ tử
Tố quỉ dã phong lưu…

(Chết dưới hoa mẫu đơn. Làm ma cũng phong lưu.)

Lệ Hoa đến bàn lấy con dao găm nàng dấu ở đó. Thấy ông bố vợ hụt chết đến cổ rồi Kiều Phong bèn ra tay. Chàng chọc thủng bức vách luồn bàn tay vào đặt trên lưng Đoàn Chính Thuần. Như cách chàng đã cứu A Tử thoát khỏi tay Trích Tinh Tử, Đại đệ tử Tinh Tú phái, Kiều Phong truyền nội lực cho Đoàn Chính Thuần.

Đoàn Nam Vương biết có người ám trợ mình bèn phóng ra một chỉ phong – Đây không phải là Nhất Dương Chỉ. Đoàn Nam Vương chỉ đánh ra chiêu “Cách không đả huyệt” rất thường — chiêu này Anh Con Trai Bà Cả Đọi nào cũng đánh được, khỏi cần học hành, tập luyện chi –nhưng vốn mê tín vì võ công Nhất Dương Chỉ danh vang giang hồ của nhà họ Đoàn, Sương Phụ Đa Tình tưởng Đoàn Nam Vương đánh Nhất Dương Chỉ.

Mã phu nhân bị trúng chỉ phong vào mạng sườn. Lần này nàng trúng chưởng — xin lỗi; trúng chỉ — thật sự, nàng không còn vờ vẫn kịch coọc gì nữa. Bạch Thế Kính, Trưởng Lão Cái Bang, tình nhân sơ-cua của nàng, nhẩy vào khi nàng ngã xuống sàn:

– Cẩn thận đấy – Mã phu nhân la lên – Hắn vẫn còn công lực. Hắn chỉ vờ mất công lực thôi…

Bạch Thế Kính căm hận tình địch đến xương tủy. Y đánh ngay hai chưởng làm Đoàn Nam Vương gẫy rắc rắc hai cổ tay. Kiều Phong vừa định xuất hiện – vào phòng – can thiệp thì sự kiện đột biến..

Mấy ngọn nến trắng lung linh trong phòng ngủ bỗng sáng lên rồi tắt ngấm. Trong bóng tối mờ mờ Kiều Phong nhìn thấy bóng người áo sám từ trên trần nhà rơi xuống. Kỳ nhân này nấp trên trần từ hồi nào linh mẫn đến như Kiều Phong cũng không phát hiện.

Kỳ nhân áo sám vừa rơi xuống cả Bạch Thế Kính và Mã phu nhân cùng thảng thốt kêu lên:

– Mã Đại Nguyên…

Kỳ nhân không nói một tiếng, xử dụng chiêu thức đặc biệt của Mã Đại Nguyên, nhẩy lên tung hai tay chặt vào cổ Bạch Thế Kính.

Rắc..! Cái Bang Trưởng Lão Chín Túi đam mê cả Tình lẫn Địa Vị đi một đường gẫy cổ, hồn du địa phủ.

Kỳ nhân áo xám vút ra khỏi phòng đi luôn. Kiều Phong vội đuổi theo ông ta. Trên vùng tuyết trắng mênh mông hai cao thủ chạy đua maratông. Công lực họ bằng nhau nhưng Kỳ nhân đề-pa trước nên giữa hai người vẫn có khoảng cách. Kiều Phong gia tăng cước lực, Kỳ nhân chạy nhanh hơn. Kiều Phong giảm tốc lực, Kỳ nhân chạy chậm lại.

Thấy mình không thể nào đuổi kịp được Kỳ nhân Kiều Phong dùng lời gạ gẫm:

– Xin tiền bối dừng chân cho tiểu sinh được trò chuyện đôi lời…

Không quay lại Kỳ nhân chỉ nói:

– Lúc này chưa phải là lúc ta và túc hạ nói chuyện với nhau..

– Xin cho tiểu sinh được biết cao danh của tiền bối. Người là ai? Tại sao người lại can thiệp vào vụ ân oán giang hồ này?

Kỳ nhân thở dài:

– Giang hồ có nhiều chuyện khó nói lắm. Rồi túc hạ sẽ biết. Đừng theo nữa. Ta đi đây…

Kiều Phong đứng lại nhìn theo bóng người áo xám chìm mất trong vùng tuyết trắng.

o O o

Đến đây người luận Thiên Long một lần nữa phải ngừng luận để ca tụng nghệ thuật tả truyện của Kim Dung.

Như đã nói đoạn Thiên Long này đầy những sự kiện ly kỳ, hấp dẫn, bất ngờ.. hồi hộp, gây kinh ngạc đến ngẩn ngơ. Những sự kiện liên tiếp theo nhau đến như những đợt sóng biển khi biển động.

Sự kiện Sương Phụ Đa Tình kể tội rồi cắn thịt Đoàn Nam Vương, Kiều Phong truyền nội lực cho Đoàn Nam Vương “cách không đả huyệt” Sương Phụ Đa Tình đã là hấp dẫn, ly kỳ rồi. Kỳ nhân áo xám đột ngột xuất hiện dùng võ công của Mã Đại Nguyên đánh gẫy cổ Bạch Thế Kính là sự kiện bất ngờ thứ hai. Kỳ nhân này là ai? Kiều Phong biết cao nhân này không phải là vị áo nâu đã cứu chàng ở Tụ Hiền Trang.

Vẫn chưa hết. Tác giả còn dành cho người đọc một ngạc nhiên lớn nữa. Kiều Phong trở lại gia trang của Lệ Hoa. Phòng ngủ hoang vắng, lạnh lẽo. Gia nhân của Đoàn Nam Vương – những anh vệ sĩ này đáng bị chặt đầu vì tội đến cứu giá quá muộn  – đã đến đưa Nam Vương lên am-bu-lăng đi bệnh viện. Xác Cái Bang Trưởng Lão Bạch Thế KÍnh nằm đâu chẳng ai cần biết. Kiều Phong gặp lại Mã phu nhân mình đầy máu tươi nằm chịu kiến lửa đốt.

Trong khi Kiều Phong đuổi theo Kỳ nhân áo xám mẹ con Nguyễn Tinh Trúc–A Tử đã tự giải khai được huyệt đạo, nhẩy xuống, vào phòng hành hạ Mã phu nhân. Bà Nguyễn Tinh Trúc ghen tuông nghe lời con gái ác độc dùng kiếm rạch nát mặt hoa, nát tấm thân ngà ngọc của nàng Sương Phụ Đa Tình rồi không giết nàng ngay, bỏ nàng nằm đấy cho kiến vàng, tức kiến lửa, đốt nàng, hút máu cho nàng đau đớn đến chết.

Kiều Phong thương hại Mã phu nhân. Tuy nàng đã vu cáo, hãm hại , có thể nói là tàn phá, cả đời tư lẫn đời công của chàng ở Đại Hội Cái Bang Rừng Hạnh nhưng chàng không thù hận gì nàng. Nàng sắp chết. Không thể cứu được nàng sống lại. chàng chỉ còn có thể an ủi nàng mấy câu trước khi nàng chết.

Mã phu nhân mở mắt thấy Kiều Phong, nàng bảo chàng:

– Ôm em đi. Em muốn được chết trong tay Bang chủ…

Chàng làm theo lời. Nàng lại hỏi:

– Chàng có biết tại sao em hãm hại chàng không?

Làm sao chàng biết được? Đây là chuyện thường xẩy đến với nhiều anh Con Trai Bà Cả Đọi trên cõi đời này: Em yêu anh anh hổng biết tại sao, em thù anh anh cũng hổng biết tại sao. Em yêu anh anh cám ơn em. Em thù anh thì anh phú lỉnh đi chỗ khác kiếm ăn. Em đánh, anh đỡ, anh đỡ hổng được thì anh chịu đòn. Đại hiệp võ công lệch đất, nghiêng trời hay anh Con Trai Bà Cả Đọi cả đời chẳng đánh nhau với ai đều ngơ ngáo như nhau trước sự Yêu Thù của Đàn Bà Đẹp Đa Tình.

Đây là đại khái câu chuyện rắc rối tơ Mã phu nhân kể với Kiều Phong khi nàng sắp chết. Đại khái thôi vì bộ nhớ rệu rã sau ba mươi mấy mùa soài tượng chỉ còn giữ lại được ngần này:

– Em kể anh nghe. Ngày xưa khi tuổi em mới tám, chín mùa táo tầu em là con nhỏ xinh đẹp nhất xóm. Nhưng nhà em nghèo. Tết đến giagia, mámá em không sắm được cho em bộ y phục mới. Con nhỏ nhà bên bằng tuổi em có y phục mới mà em không có. Đêm Ba Mươi Tết em lẻn sang nhà nó dùng cái kéo em mang theo cắt bộ y phục Tết của nó ra làm trăm mảnh. Em không được mặc đồ Tết thì nó cũng không được mặc đồ Tết. Anh hiểu em muốn nói gì không? Anh biết tại ao em làm thế không?

Lại một lần nữa Kiều Phong, cùng những anh Con Trai Bà Cả Đọi.., thở hắt ra. Làm sao các anh hiểu được tâm trạng rắc rối tơ vò của đàn bà đa tình, đa dâm, đa tham, đa đủ thứ trên cõi đời này. Họa chăng chỉ có Ông Bác sĩ Phờ Rơi Xứ Âu Lạp Ba bên Tây Vực xa xôi nói là ông hiểu. Mà ông cũng tự cho là ông hiểu thôi. Chẳng ai có thẩm quyền để biết ông Sích Mông Phờ Rơi – Sigmund Freud – hiểu như vậy là đúng hay trật. Thôi thì ta cứ tán nhăng, tán cuội theo sự hiểu biết không đầy cái lá mít của ta như sau:

– Mã phu nhân, Sương Phụ Đa Tình, là người đàn bà tối ích kỷ, chỉ biết mình, ghen tuông, ghen tị, ghen ghét. Cái gì nàng không được ăn là nàng đạp đổ. Em muốn em bá chủ, em độc tôn, độc quyền. Vì em không chiếm được Đoàn Chính Thuần cho riêng em nên em giết họ Đoàn. Em giết Đoàn lang yêu dấu của em thì thôi, cũng được đi. Nhưng còn Kiều Phong? Bang Chủ Cái Bang có ân oán gì với em mà em làm Bang Chủ thân bại, danh liệt?

Đây là nguyên nhân làm Sương Phụ Đa Tình hận và hại Kiều Phong:

– Xuân năm ấy.. ở Hàng Châu.. Đại Hội Hoa Anh Đào… Em được bầu làm Hoa Hậu.. Em đẹp nhất đại hội. Bao nhiêu vương tôn, công tử quì mọp dưới chân em. Nhưng em chỉ muốn một người trên cõi đời này biết là em đẹp, yêu em và mong được em yêu thôi. Người ấy là… Bang Chủ, là chàng. Chàng đến dự Hội Hoa Xuân nhưng chàng không đến mí em. chàng chẳng để ý gì đến em cả, chàng cứ ngồi trên cao lâu uống rượu. Em đi ngang mặt chàng cũng chẳng thèm nhìn em. Em thù chàng từ đó. Em thù chàng nên em hại chàng.

Than ôi.. Quân tử Tây có lời răn: “Đừng đùa rỡn với Ái Tình – Ne badine pas avec l’Amour..” Đúng phóoc. Đùa rỡn với Ái Tình là vỡ mặt nhưng không chịu đùa rỡn với Ái Tình nhiều khi, ngoài mặt mũi, sự nghiệp, người ta còn bị vỡ rất nhiều thứ khác nữa. Tâm trạng rắc rối tơ và võ công Ba Tư quái dị của những nữ lang đa đủ thứ trên cõi đời này như Nàng Sương Phụ Đa Tình Thiên Long Bát Bộ làm cho người viết hãi hùng kinh sợ.

Vì các nàng xử dụng võ công Ba Tư quái dị nên khi bị các nàng xuất chiêu, các anh Con Trai Bà Cả Đọi khốn khổ, khốn nạn trên cõi đời này không biết phải đỡ gạt, tránh né ra sao. Ngỏ lời ong bướm, ve vãn, gạ gẫm các nàng thì bị các nàng chửi là dâm, nham nhở, dơ dáy, kết cho cái tội khinh khi các nàng, là thứ đàn ông không xứng đáng được tán tỉnh, được “muốn” các nàng. Ung dung tự tại như ông Khổng Khâu nước Lỗ khi học nhạc Thiều, dửng dừng dưng với các nàng thì các nàng thù oán, các nàng cũng kết tội là khinh các nàng. Các nàng cho mà không chịu lấy, dí tận mồm mà không chịu ăn là chỉ có nước từ chết đến chết với các nàng.

Vậy thì muốn được sống hai chữ Bình An với một chữ Thọ trên cõi đời tục lụy này ta phải làm sao đây? Thảo hèn quân tử Tầu có lời than: “Vi nhân nan..” Làm người khó. Đừng nói gì đến chuyện ho hen kèn cựa, bon chen chèn lấn, tranh cướp với bọn đàn ông, chỉ nói riêng đến chuyện ứng phó với các chị con Dâu, Con Gái Bà Cả Đọi thôi những anh Con Trai Bà Cả Đọi trên cõi đời này cũng đã đủ tối tăm mắt mũi, tẩu hỏa nhập ma, thổ ra mấy búng máu tươi, thân bại, danh liệt…

Nàng Sương Phụ Đa Tình chỉ vì muốn được Bang Chủ Cái Bang yêu nhưng bị Bang Chủ đối xử hờ hững kiểu con cá vàng lơ lửng nên thù hận Bang Chủ, hãm hại Bang Chủ. Làm vợ Mã Phó Bang Chủ Cái Bang nàng vẫn không hài lòng. Có chồng, nàng ngoại tình và tham gia vào việc giết chồng. Rồi nàng tiến hành cuộc vu cáo hãm hại Kiều Phong. Mã phu nhân, trước sự phê phán của người viết ở Rừng Phong, là nữ nhân vật đa dâm nhất Thiên Long.

Qua thảm kịch Tình Thù Kiều Phong — Mã phu nhân, ta thấy với những người đàn bà đa tình, ta:

Thả lời ong bướm nhiều khi vỡ mặt.
Không thả lời ong bướm nhiều khi bỏ mạng..

Tình cảnh ấy, khó khăn này làm người viết nhớ đến một chuyện trong Cổ Học Tinh Hoa:

Trang Châu cùng môn đệ đi chơi. Qua chỗ mấy người tiều phu chặt cây, nghe họ hỏi nhau:

– Cây gỗ tốt, cây gỗ xấu. Chặt cây nào?

– Chặt cây gỗ tốt. Ngốc. Còn phải hỏi. Gỗ xấu lấy làm gì?

Trang Châu dậy:

– Các trò suy nghĩ nhen: Ở đời Tốt là chết

Thầy trò vào tiệm ăn, nghe người trong tiệm bàn chuyện làm thịt đãi khách:

– Nhà có hai Cờ Tây. Cờ Vện chăm giữ nhà, Cờ Cộc lười chỉ đớp rồi ngáo. Hạ Cờ nào?

– Hạ Cờ Cộc. Lười. Chỉ ăn rồi ngủ, để làm gì. Giữ Cờ Vện lại vì nó chăm chỉ…

Trang Châu dậy:

– Các trò suy nghĩ nhen: Ở đời lười là chết..

Anh Con Trai Bà Cả Đọi đọc chuyện trên từ thuở tuổi đời anh mới có mười mấy que. Theo lời Thầy Trang đôi khi anh cũng đi một đường suy nghĩ – sự thực anh rất lười suy nghĩ – về những nguyên nhân sống chết ở cõi đời này. Nhưng đến năm đời anh Sáu Bó anh vẫn chưa biết chắc anh phải làm gì, phải ứng xử như thế nào khi đời anh gặp tai họa. Ngày Ba Mươi Tháng Tư Đen, bỏ của chạy lấy người không kịp, vất vả tả tơi ở giữa Sài Gòn đầy cờ máu, anh thấy anh cần bổ xung thêm công thức ” Khôn-Dại-Sống-Chết “ mà anh nghe nói là của Trạng Trình:

– Dại thì chết
Khôn cũng chết
Biết thì sống…

Sau 1975 ở Sài Gòn – bị đổi tên là Thánh Hồ – công thức ấy được Anh Con Trai Bà Cả Đọi thêm thắt như vầy:

– Dại thì chết
Khôn cũng chết
Biết lại càng chết..

Cuộc sống muôn mặt, tình yêu muôn sắc được đúc kết trong thế giới Thiên Long. Người đúc kết, tạo lại, tả lại cho người khác thấy như thật là một Đấng Tạo Hóa Quyền Năng nho nhỏ. Hai mươi nhăm năm đẩu chuyển, tinh di, Quẻ Bác đến với những Anh Con Trai Bà Cả Đọi Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa nhưng Quẻ Phục không đến! Than ôi.. Phải chăng Quẻ Phục sẽ không bao giờ đến? Thay vì Quẻ Phục là Quẻ Đoạn, Quẻ Tuyệt, Quẻ Tịch.

Thôi thì hãy để “Định Mệnh an bài..”, ta trở về với Mã Phu nhân, Nàng Sương Phụ Đa Tình nhất Tình Sử Thiên Long.

Gieo gió, gặt bão, nàng ác độc, nàng hại người, nàng chết thảm. Suốt một đời đố kỵ, ghen tuông, mưu mô, xảo trá, nàng có gì hơn ai? Không những chẳng hơn ai nàng còn là người đàn bà đau khổ có số mệnh bi thảm nhất Thiên Long.

Công Tử Hà Đông bèn có Thơ Vịnh Nàng:

MÃ PHU NHÂN

Dối chồng.. Em nói, Em cười
Giết chồng nửa đoạn, nửa đời.. Vô luân.
Ngoại tình chẳng một tình nhân
Dâm thì dâm cũng có ngần ấy thôi.
Em ơi.. Rừng Hạnh trăng soi
Sao Em áo trắng hại người thản nhiên?
Kiều Phong đại ngốc vô duyên
Thân danh bại liệt nhãn tiền vì Em.
Thương Em tóc mượt, da mềm
Âm Ty làm quỷ đêm đêm thở dài.

3 Responses

  1. […] YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU – KỲ 149 (Nhật Tuấn).  – THÂN BẠI, DANH LIỆT (Hoàng Hải […]

  2. […] YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU – KỲ 149 (Nhật Tuấn).  – THÂN BẠI, DANH LIỆT (Hoàng Hải Thủy). – Mùa chết- phần 80-70 (Da […]

  3. […] YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU – KỲ 149 (Nhật Tuấn).  – THÂN BẠI, DANH LIỆT (Hoàng Hải Thủy). – Mùa chết- phần 80-70 (Da […]

Leave a comment