• Năm 25 tuổi

    hoang-hai-thuy-25-tuoi.jpg

    Hoàng Hải Thủy, năm 25 tuổi, trong căn nhà 78/5 đường Mayer, mới đổi tên là đường Hiền Vương, Tân Định, Sàigòn, Năm 1957.
  • Thể Loại

  • Được yêu thích …

  • Bài Cũ

MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI

tuyendai

Những người con của các Thi sĩ, Văn sĩ thường ít có – ít đến có thể nói là không có – người nào thừa hưởng thiên tài của ông bố. Văn giới Việt Nam như thế mà văn giới quốc tế cũng như thế. Những ông con của các Thi hào Nguyễn Du, Tản Ðà, Tú Xương, Balzac, Stendhal, Anatole France .. đều không ông nào làm thơ, viết văn. Tôi chỉ thấy có một ông người Pháp: ông Alexandre Dumas Con viết tiểu thuyết như ông thân của ông là Văn sĩ Alexandre Dumas Bố.

Tôi mời quí vị đọc bài viết về tiểu thuyết La Dame aux Camélias của Văn Sĩ Alexandre Dumas Fils. Truyện viết về cuộc tình của một công tử quí tộc với một nàng hoa khôi hương phấn phong tình ở Paris những năm cuối thế kỷ 19. Chàng và nàng yêu nhau thắm thiết, nhưng ông thân của chàng tìm đến, xin nàng vì hạnh phúc của chàng mà tự rút lui ra khỏi đời chàng. Ông nói lấy nàng làm vợ, chàng sẽ khổ. Nàng bị ông già quí tộc thuyết phục. Không biết cuộc tình của chàng bị đứt đoạn vì thân phụ của chàng can thiệp, chàng thù hận nàng. Nàng đau yếu và chết trong cô đơn, trong tiếc hận và tủi hận.

Năm 1950 tôi đoc La Dame aux Camélias lần thứ nhất ở Hà Nội. Nhiều đoạn của Truyện Tình này làm tôi ưá nước mắt.

Dưới đây là đoạn Công tử Armand gặp Nàng Marguerite lần đầu. Truyện phóng tác, chuyện xẩy ra ở Paris nhưng nhân vật mang tên Việt Nam.

La Dame aux Camélias. Trích:

Phòng chỉ có một ngọn nến le lói đặt trên cái bàn nhỏ. Quỳnh Lan nằm trên ghế dài, một tay để trên ngực, tôi đi nhẹ đến ngồi bên nàng, cầm bàn tay nàng.

— Anh Chương đấy à?

Nàng hỏi tôi với nụ cười. Lúc ấy dường như mặt tôi có những nét đau làm nàng phải hỏi:

— Anh làm sao? Anh cũng đau như Quỳnh ư?

— Không. Tôi đau vì Quỳnh đau. Còn tức ngực lắm không?

— Ðỡ rồi. Cám ơn anh — Nàng đưa bàn tay cầm khăn lên chùi nhẹ hai bên mắt, một bàn tay nàng vẫn nằm trong bàn tay tôi — Quỳnh quen với những cơn đau này rồi.

Nàng ngồi lên, sửa lại mái tóc, đứng dậy, đi đến soi gương:

— Trông Quỳnh dễ sợ quá. Anh không nên gần Quỳnh những lúc này. Anh thấy chứ? Người ta chỉ gần Quỳnh những lúc Quỳnh khỏe mạnh, vui vẻ thôi. Chúng mình ra uống tiếp đi.

Tôi ngồi yên. Nàng quay lại nhìn tôi. Nàng cảm động khi thấy tôi lo buồn vì tình trạng của nàng. Nàng đi trở lại chỗ tôi ngồi, đưa bàn tay cho tôi:

— Ði với Quỳnh.

Tôi cầm bàn tay nàng đưa lên môi hôn. Nàng thấy rõ hơn cơn xúc động và nỗi sợ của tôi, nàng nhìn thấy nước mắt ứa ra trong mắt tôi:

— Sao vậy? — Nàng ngồi xuống bên tôi, bàn tay nàng vẫn nằm trong bàn tay tôi — Tại sao Chương khóc?

— Có thể Quỳnh không tin tôi — Tôi nghẹn lời  — Tôi đau khi thấy Quỳnh đau.

— Anh tốt với Quỳnh quá — Nàng nói, giọng nàng cũng nghẹn ngào — Biết làm sao? Quỳnh cũng cần vui, Quỳnh cũng cần có bạn, mà muốn vui với  bạn thì phải cười, phải nói. Chắc Quỳnh không sống được lâu đâu. Ðành vậy thôi.

Không thể ngừng được tôi nồng nàn:

— Có thể Quỳnh không tin tôi nhưng tôi cứ phải nói: tôi rất trọng sinh mạng của Quỳnh. Tôi mong Quỳnh giữ dìn sức khỏe, lo chữa bệnh. Bệnh của Quỳnh không phải là không thể chữa được. Quỳnh đừng làm cho bệnh nặng thêm bằng lối sống buông thả như thế này..

Nàng nhìn tôi đăm đăm:

— Biết làm sao được? Chương quên em…làm gì để sống sao?

Tôi xúc động hơn khi nghe tiếng nàng xưng “em” với tôi, tiếng “em” đầu tiên tôi nghe nàng nói.

— Em phải sống như em vẫn sống — Nàng buồn sầu nói tiếp — Nếu em là một người vợ như những bà vợ trên đời, nếu em có chồng, có con, em cũng biết lo giữ dìn sức khỏe của em, giữ dìn cho chồng con em. Nhưng.. như anh thấy.. Em giữ dìn cho ai? Em càng chết trẻ càng tốt.

— Ðừng nói thế — Tôi năn nỉ nàng — Tôi xin Quỳnh ngừng sống như thế này một thời gian. Tôi muốn được săn sóc Quỳnh mỗi ngày. Chúng ta đi xa thủ đô một thời gian đûể em sống lành mạnh và tĩnh dưỡng. Bao giờ em mạnh lại, em lại trở về thủ đô.

Giọng nói chân thành của tôi làm nàng cảm động:

— Em cám ơn anh đã có lòng lo cho em. Nhưng đêm nay anh buồn, đôi khi rượu làm ta buồn, anh buồn nên anh nói thế. Sáng mai tỉnh rượu anh sẽ nghĩ khác. Dù sao em cũng cám ơn anh, anh làm tim em ấm lại..

Nàng ghé môi hôn lên môi tôi. Nụ hôn thứ nhất của chúng tôi. Tôi vừa đau thương vừa sung sướng, nên tôi lặng người, môi tôi đón nhận môi nàng nhưng không hôn lại môi nàng.

— Tôi nói thật mà. Em đừng đùa.

— Em có đùa đâu — Nàng nghiêm trọng nói — Anh hứa anh sẽ săn sóc em?

— Tôi hứa.

— Mỗi ngày?

— Mỗi ngày, mỗi giờ.

— Suốt đêm?

— Suốt đêm. Không phút nào xa em nếu em bằng lòng.

— Tại sao anh lại tự ý làm với em những việc đó?

Tôi ngẩn ngơ:

— Tại vì..tôi muốn em khỏe mạnh.

— Chương yêu em. Sao Chương không nói là Chương yêu em?

Ánh mắt nàng long lanh khi nàng nói câu đó. Tôi chắc tình yêu của tôi, cùng thái độ vụng dại nhưng chân thành của tôi làm nàng xúc động. Nhưng trong xúc động nàng vẫn không quên thân phận cùng nghề nghiệp hương phấn của nàng. Chúng tôi ngồi lặng nhìn nhau trong một lúc, nàng để yên cho tôi nắm bàn tay nàng, chúng tôi tìm đọc những tình ý trong mắt nhau. Lúc ấy tôi quên hết cuộc đời, với tôi lúc ấy cuộc sống chỉ có ở bên nàng, tôi chỉ sống để nghe nàng nói.

Cơn xúc động qua đi, nàng nói sau tiếng thở nhẹ:

— Chương đừng nói với em những lời như thế thì hơn.

— Sao lại không, sao lại hơn? Sao em lại không muốn tôi nói?

— Tại vì…sẽ có hai chuyện xẩy ra. Một là em từ chối tình yêu của Chương, Chương sẽ đau, Chương sẽ thù ghét em, Chương sẽ không đến với em nữa. Một là em nhận để Chương yêu em, Chươngsẽ có một người tình không xứng đáng với Chương.

Nàng xiết nhẹ bàn tay tôi, như muốn tôi tin là nàng nói phải:

— Thật mà. Em không đùa với Chương đâu. Chương nghĩ lại đi. Nếu Chương yêu em, Chương sẽ khổ. Khổ lắm, không phải khổ vừa đâu, vì Chương yêu em thật tình. Em là gái phong tình. Ðã có nhiều đàn ông trong đời em, còn Chương, không cần Chương nói, em biết Chương chưa yêu ai. Em chỉ có thể để cho những ông già có tiền gần em. Em không nói những người ấy yêu em, họ muốn em vì nhan sắc của em, em không yêu thương gì họ, họ dâng tiền cho em tiêu, em để cho họ gần em khi họ còn tiền.

Nàng lắc lắc bàn tay tôi như để làm cho tôi tỉnh cơn mê mộng:

— Còn Chương… Không được đâu. Không được là không được. Chương có bao nhiêu tiền mà tính chuyện bao em? Em quen sống đời phong tình của em rồi. Em quen tiêu tiền như em đổ nước. Em sẽ làm Chương nghèo rớt trong thời gian ngắn nhất. Khi đó Chương sẽ hạân em vì Chương đã yêu em. Em không muốn người tốt như Chương thù hận em, em cũng không muốn người tốt như Chương phải khổ vì em. Lại còn gia đình của Chương nữa chứ. Chương quên sao? Gia đình Chương sẽ không bằng lòng cho Chương sống với người như em. Hãy là bạn của em, là người bạn tốt mà em rất cần, em rất quí. Ðến thăm em, vui với em những lúc em vui, an ủi em những lúc em buồn. Nhưng chỉ thế thôi. Anh còn quá trẻ để yêu người như em..

Ngưng trích.

Marguerite Quỳnh Lan nói như vậy nhưng nàng không cưỡng lại được Tình Yêu, nàng cũng yêu chàng. Hai người bỏ Paris đến sống ở vùng đồi núi Phương Lâm. Ông thân của chàng hẹn chàng về Paris gặp ông. Ngày chàng về Paris là ngày ông đến nhà chàng, gặp nàng, ông xin nàng ra khỏi cuộc đời chàng. Nàng xúc động, nàng làm theo lời ông, nàng bỏ chàng.

Ðây là đọan Hồng Chương kể khi chàng về Paris gặp ông thân của chàng.

La Dame aux Camélias. Trích:

Buổi chiều trời trong xanh, gió mát. Nắng cuối thu hanh vàng. Ba tôi đi với tôi đến nhà ga. Cuộc đời thật đẹp. Chưa bao giờ tôi thấy tôi yêu thương và mang ơn Ba tôi đến thế. Trên sân ga Ba tôi còn ngỏ ý muốn tôi ở lại:

— Ba còn nhiều chuyện muốn nói với con. Phải chi tối nay cha con mình gần nhau thì hay quá.

Tôi nắm bàn tay Ba tôi:

— Con xin Ba. Ba cho con ngày mốt con sẽ về gặp Ba, ngày mốt con xin ở gần Ba cả ngày, cả đêm.

Ba tôi chợt hỏi:

— Con yêu nó đến thế kia ư?

Tôi nghẹn lời:

— Vâng. Thưa Ba, con yêu nàng lắm.

Ba tôi nhìn tôi. Tôi mơ hồ cảm thấy lúc ấy hình như ông muốn nói gì với tôi, nhưng ông lại không nói. Ông chỉ nhìn tôi, đôi mắt ông có những ánh như thương hại, như ân hận, ông nắm chặt bàn tay tôi rồi ông quay đi.

Ngừng trích.

Chàng thù hận nàng, chàng trả thù nàng bằng cách bỏ tiền ra bao những cô gái phong tình thượng lưu khác. Nàng đau vì bị chàng cố tình làm cho mất mặt. Một đêm, nàng đến với chàng:

La Dame aux Camélias. Trích:

Chín giờ tối. Chuông kêu ở cửa. Nàng đến. Khi mở cửa tôi xúc động đến nỗi tôi phải vịn tay vào tường để khỏi bị ngã.

Quỳnh Lan hiện ra trước mặt tôi.

Nàng bận toàn y phục đen, nàng đội mũ, mang mạng che mặt. Nhưng tôi vẫn nhìn rõ khuôn mặt nàng sau lần đăng-ten,

Ði vào phòng khách, nàng nhấc tấm mạng che mặt lên. Mặt nàng trắng như đá.

— Chương, em đây. Chương muốn em đến, em đến.

Ðưa hai bàn tay lên ôm mặt, nàng khóc.

Tôi đến gần nàng.

— Quỳnh Lan, em làm sao?

Tôi run giọng hỏi nàng.

Không trả lời, nàng chỉ nắm bàn tay tôi, nước mắt làm nàng nghẹn lời. Tôi dìu nàng ngồi xuống ghế, cái ghế nàng đã ngồi lần trước nàng đến đây, khi chúng tôi mới yêu nhau.

Tôi lại quì bên ghế, dưới chân nàng.

Khi nói được, nàng nói:

— Chương làm em khổ lắm, mà em, em không làm gì Chương cả.

Cay đắng tôi cười như mếu:

— Không làm gì cả ư?

— Em không làm gì cả ngoài những việc em bắt buộc phải làm.

Tôi không biết những người yêu khác khi gặp lại người đàn bà mình yêu mà không được chung sống có những cảm giác ra sao, tôi chỉ biết là tôi muốn vỡ tim, đứt ruột khi tôi quì gối bên ghế người tôi yêu dấu.

Nàng đã đến ngồi trên cái ghế này một lần. Sau lần ấy nàng và tôi yêu nhau, thắm thiết, nồng nàn, yêu có thể chết vì nhau. Rồi nàng đột ngột bỏ tôi, nàng trở lại cuộc sống cũ của nàng; đôi má này, làn môi này tôi đã hôn, sau tôi có những người đàn ông khác đã hôn làn môi này, đôi má này; biết vậy nhưng lúc ấy tôi vẫn yêu nàng như chưa bao giờ tôi yêu nàng đến thế.

Tối nay nàng đến, tôi khó có thể nói lên được nỗi lòng tôi, tôi không biết nàng đến để làm gì. Như biết tôi nghĩ thế nàng nói:

— Em đến làm phiền Chương. Em xin anh tha cho em, anh đừng hành hạ em nữa. Em đã khổ nhiều từ ngày em xa anh. Không có gì đáng để anh hành hạ một người đàn bà tội nghiệp như em. Anh cầm tay em xem. Anh thấy tay em nóng không? Em đang sốt, em cũng phải đến để xin anh tha cho em. Chương ơi.. Ðừng thù em nữa,  hãy coi em như nguời dưng. Em biết em đã làm anh khổ, nhưng chắc anh cũng thấy, em cũng khổ lắm..

Bàn tay nàng nóng ran nhưng người nàng lại lạnh ngắt. Nàng run lên trong làn áo nỉ. Tôi đẩy ghế nàng ngồi đến gần lò sưởi hơn. Tôi cũng nói không ra lời:

— Sao em bỏ anh? Anh yêu em quá..

— Em van anh – Nàng kêu lên – Mình đừng nói chuyện mình yêu nhau nữa. Em đến gặp anh không phải để nói chuyện hai đứa mình yêu thương nhau. Em đến để xin anh đừng hận em nữa. Em cũng muốn được gặp lại anh, em muốn được nghe tiếng anh nói, được anh..cầm tay em. Anh trẻ, anh có tương lai, anh có đàn bà đẹp yêu anh, anh hãy sống sung sướng và quên em đi.

— Còn em, em đã quên anh, em đã quên mối tình của chúng ta để sống sung sướng?

 — Chương nhìn mặt em xem em có phải là người sung sướng không..? Nếu em quên anh, đêm nay em đến với anh làm gì?

— Nhưng tại sao..?.. Tại sao em lại bỏ anh? Tại sao chúng ta lại đau khổ? Chúng ta yêu nhau mà?

— Có chuyện xẩy ra mà em không cưỡng được.. Em đã nói em bị bắt buộc phải làm thế. Tại sao em làm thế.. có ngày anh sẽ biết, ngày ấy anh sẽ thương em..

— Chuyện gì? Tại sao em không nói ngay bây giờ?

— Em không nói được.

— Em không nói được là em nói dối. Em sợ sống với anh em khổ, anh không đủ tiền cung phụng em. Em bỏ anh chỉ vì anh không có tiền..

– Thôi. Anh nghĩ thế cũng được.

Gượng đứng lên nàng đi ra cửa.

Tôi thấy nàng đau đớn, nỗi đau tinh thần mà rõ như nỗi đau thể xác. Tôi chặn nàng trên đường nàng đi.

— Em không đi được.

— Tại sao Chương không cho em đi?

– Tại vì dù em làm anh đau, anh vẫn yêu em, anh muốn giữ em lại bên anh, anh muốn em sống với anh..

Nàng muốn ngã xuống. Tôi ôm nàng, nàng ngả mặt vào ngực tôi. Mùi hương từ tóc nàng, từ da thịt nàng, làm tôi ngây ngất. Bao lâu rồi tôi vẫn thèm khát được hít thở mùi thơm này. Nàng thổn thức:

— Muộn quá rồi Chương ơi. Không còn được nữa. Ðường đời chúng ta đã chia ra hai ngả, em không sao có thể có được diễm phúc làm vợ anh trong kiếp này. Bây giờ.. Phải xa anh em mới tin ở luân hồi. Kiếp sau may ra em sẽ được..

Nghẹn lời, nàng dừng lại. Chúng tôi im lặng ôm nhau trong một lúc. Rồi  nàng cố gắng nói tiếp:

— Chương ơi. .Chúng ta không nên tìm cách nối lại yêu thương nữa. Nối lại, một mai anh sẽ thù ghét em còn hơn bây giờ, anh sẽ oán hận em còn hơn bây giờ. Rồi anh sẽ khinh em trong khi em xa anh bây giờ anh chỉ thù em thôi.

– Không..

Tôi kêu lên:

— Em nói gì anh cũng không nghe.. Quỳnh Lan.. Anh chỉ biết anh yêu em thôi. Anh không chịu để em xa anh nữa. Chúng ta lại sống với nhau. Chúng ta lại sống sung sướng bên nhau như chúng ta từng sống.. Chúng ta cứ yêu nhau như thế mãi..

Nàng ngước mặt lên nhìn tôi, đôi má nàng chan hòa nước mắt:

— Em cũng yêu anh lắm. Em là con nô lệ của anh. Yêu em đi, Chương muốn làm gì em cũng được.

Nàng cởi mũ, cởi áo ngoài, bỏ lên trường kỷ. Dường như cơn xúc động làm nàng khó thở, mặt nàng đỏ hồng lên, nàng khúc khắc ho vài tiếng:

— Anh bảo người nhà em cho xe về đi.

Tôi xuống đường bảo người đánh xe ngựa của nàng cho xe về.

Khi tôi trở lên nhà, Quỳnh Lan nằm ngay trên thảm trước lò sưởi. Nàng run lên vì lạnh.

Tôi bồng nàng vào giường, nàng không làm một cử động trong lúc tôi cởi y phục cho nàng. Tôi đắp mền cho nàng. Tôi nằm ôm nàng, tôi làm cho nàng ấm bằng hơi ấm của thân mình tôi, bằng những nụ hôn yêu thương, những vuốt ve trìu mến. Nàng không nói gì, nàng chỉ nhìn tôi, làn môi mỉm cười sung sướng.

Ôi..! Một đêm kỳ diệu. Tất cả tình yêu của Quỳnh Lan như truyền hết vào những môi hôn nàng hôn tôi, tôi yêu nàng đến nỗi trong lúc yêu nàng tôi muốn giết nàng, tôi muốn ôm xiết nàng cho nàng tắt thở, để nàng mãi mãi là của riêng của tôi. Nếu lúc ấy tôi xiết cổ nàng, chắc nàng sung sướng để cho tôi giết nàng.

Chỉ ba đêm yêu nhau như đêm ấy chúng tôi yêu nhau thân thể người ta chỉ còn là cái xác không sức sống.

Buổi sáng đến chúng tôi vẫn nằm ôm nhau.

Quỳnh Lan xanh sao. Nàng không nói một lời. Những giọt nước mắt chẩy trên đôi má nàng, những giọt lệ long lanh như kim cương. Ðôi vòng tay kiệt lực của nàng cố gắng ôm chặt tôi.

Trong một lúc, tôi quên tất cả mọi chuyện đã xẩy ra, tôi nói với nàng:

— Chúng mình đi em nhé? Chúng mình đi ngay sáng nay, đi thật xa.

— Không..  Ðừng..

Nàng sợ hãi:

— Sống với nhau mình sẽ khổ lắm. Em không có thể đem lại hạnh phúc cho anh, nhưng em còn sống ngày nào, em còn yêu anh ngày ấy, em sẽ là con nô lệ của anh. Bất cứ giờ nào, nửa đêm, sáng sớm, anh cần em, anh cứ đến với em. Anh cứ cho gọi em. Em sẽ là của anh, anh muốn làm gì em cũng được. Nhưng đừng bắt đời em phải gắn liền với đời anh. Sống vợ chồng với nhau anh sẽ khổ, anh sẽ làm em khổ.

Nàng hôn tôi:

— Nhan sắc em còn vài năm nữa thôi. Hưởng em đi, đừng đòi hỏi gì hơn ở em.

Nàng vừa đi khỏi tôi thấy cuộc đời tôi trống vắng mông mênh. Tôi kinh hãi trước sự trống vắng nàng để lại. Nàng đi rồi mấy tiếng đồng hồ sau tôi như người mất hồn. Tôi ngồi ngây bên giường, nhìn chiếc gối nàng ngả đầu, nhìn trên nệm giường còn dấu thân mình nàng, ngửi mùi hương và mùi tóc, mùi da thịt của nàng. Tôi tự hỏi tôi sẽ sống ra sao khi tôi vẫn yêu thương nàng nồng nàn mà nàng chỉ coi tôi như là một người đàn ông thèm muốn xác thịt của nàng, nàng cho tôi yêu nàng nhưng nàng vẫn ăn nằm với người đàn ông khác.

Ngưng trích.

Nhật ký của Quỳnh Lan. Trích:

Chương yêu thương của em,

Hôm qua ông Hoàng đến thăm em. Em không biết tại sao một người già lão, ốm yếu, cô đơn như ông mà vẫn cứ phải sống mãi. Ngồi bên giường em ba giờ đồng hồ, ông chỉ nói với em có năm, bẩy câu. Những giòng nước mắt cứ lặng lẽ chẩy trên đôi gò má ông. Người ta nói tuổi già hạt lệ như sương, người già ít còn nước mắt, chắc ông đau khổ lắm nên ông mới khóc như thế. Em biết tại sao ông đau, ông khóc: em làm ông nhớ cô con của ông, chắc những ngày cuối cô con ông cũng nằm chờ chết như em. Cô ấy và em cùng đau phổi. Thấy em sắp chết ông nhớ lại cảnh cô con ông nằm chờ chết. Ông đau khổ, ông khóc. Như ông thấy cô con ông chết hai lần. Ông không nói nửa lời oán trách em về chuyện em đã bỏ ông khi em gặp anh.

Những ngày trời xấu lại đến. Không ai đến thăm em cả. Chỉ có chị Hai và Mỹ Linh săn sóc em. Ngọc Sương cũng kiếm cớ bận công việc để tránh phải sang gặp em.

Chương ơi..Em sắp chết. Ông y sĩ của em là người rất lạc quan cũng tỏ ra không còn hy vọng gì cứu sống được em. Em thú thật với Chương chuyện này nhé: Em hối vì em đã nghe lời Ba anh, em hối vì em đã bỏ anh, em tưởng em làm như vậy là đúng, là tốt, nhưng Chương ơi, em đã lầm…

Phải chi ngày ấy em không nghe lời Ba anh! Phải chi chúng ta cứ sống với nhau. Chúng ta yêu nhau, tại sao chúng ta lại không sống với nhau? Chúng mình cứ sống với nhau một năm, hai năm, ba năm, đến khi Chương chán em, Chương bỏ em. Có sao đâu! Làm vợ Chương được vài năm, dù Chương có hận em, có thù ghét em, em cũng chịu, em cũng sung sướng hơn là em yêu Chương mà em không được sống trọn một năm với Chương.

Nếu em được sống với Chương một năm, một năm thôi, ở Phương Lâm, chắc em không đến nỗi phải chết sớm như thế này.

Ngày 5 Tháng Hai

Chương ơi..! Ðến với em. Em đau quá, em sắp chết. Hôm qua, em trở về thăm lại căn nhà chúng ta đã sống với nhau những ngày thần tiên ở Phương Lâm. Mỹ Linh và chị Hai không chịu cho em đi, em nói:

— Không đi tôi cũng sắp chết. Làm ơn đưa tôi đi.

Mỹ Linh đưa em đến Phương Lâm. Hình ảnh Chương trở về với em khi em nhìn thấy căn nhà bên suối của chúng ta. Em ngất đi. Mỹ Linh đưa em trở về nhà.

Em mệt quá, em không viết được nữa…

Chương ơi.. Em yêu anh..!

o O o

Nhật Ký của Quỳnh Lan ngừng ở hàng chữ “ ..Em yêu anh..!”

Tôi – Công Tử Hà Ðông –  không có duyên với La Dame aux Camélias. Trong gần hai mươi năm tôi viết tiểu thuyết phóng tác ở Sài Gòn – từ 1956 đến 1975 – tôi đã không phóng tác La Dame aux Camélias, dù tôi vẫn biết truyện nếu được phóng tác, sẽ rất ăn khách, sẽ có nhiều người đọc. Và tôi phóng tác La Dame aux Camelias ra truyện Việt dễ thôi. Phóng tác là nghề của tôi. Những năm 60 tôi đang thời phong độ, tôi muốn phóng tác truyện nào cũng được. Nhung như đã nói tôi không có duyên với Nàng Marguerite, với La Dame aux Camelias.

Người đọc loại tiểu thuyết phơi-ơ-tông – tiểu thuyết đăng từng kỳ trên những nhật báo, tuần báo – đa số là phụ nữ. Ðôc giả phụ nữ không thích đọc những truyện du đãng, côn đồ đâm chém, bắn giết, người chết; các cô, các bà thích đọc những tiểu thuyết tình cảm trong đó nhân vật chính là những thiếu nữ xinh đẹp, hiền hậu, chung thủy, đa tình, những nàng nghèo tiền nhưng không nghèo tình, những nàng kiều nữ gặp những chuyện không may trong cuộc đời nhưng rồi cuối cùng, sau ba chìm, bẩy nổi, chín lênh đênh, cũng gặp được Tình Yêu. Tình Yêêu viết hoa cả năm chữ.

Tôi đọc La Dame aux Camélias năm tôi mười tám tuổi, năm 1950 tôi vừa từ vùng kháng chiến Bắc Ninh-Bắc Giang trở về Hà Nội. Năm xưa ấy vốn liếng tiếng Phú-lang-sa của tôi đựng không đầy nửa cái lá mít, tức không được bao nhiêu, tôi đọc tiểu thuyết Pháp mà không hiểu hết, tơi phải đoán nghĩa. Vậy mà năm xưa ấy tôi đã xúc động đến ứa nước mắt vì cuộc tình đẹp quá mà dang dở của đôi người yêu nhau trong truyện.

Thế rồi.. những ngày như lá, tháng như mây.. Mải mê sống và viết, và yêu thương, và sung sướng, và khổ sở, và thấy mình được sung sướng, ở Sài Gòn, trong những năm thanh xuân của đời tôi đôi khi tôi có nghĩ đến chuyện phóng tác La Dame aux Camélias. tôi vẫn tự hứa sẽ có ngày tôi phóng tác La Dame aux Camélias, nhưng tôi đã không làm việc ấy, một việc làm quá dễ với tôi năm xưa.

Nhiều khi tôi vẫn nghĩ sẽ có ngày tôi viết một bài “Viết ở Rừng Phong” về chuyện sau khi được yêu Marguerite, đúng hơn là được Marguerite cho yêu nàng, đêm sau Armand trở lại nhà Marguerite để thấy Marguerite “tiếp khách”, chàng viết cho nàng bức thư trong có câu:

“Adieu, ma chère Marguerite; je ne suis ni assez riche pour vous aimer comme je le voudrais, ni assez pauvre pour vous aimer comme vous le voudriez..”

Văn Việt phóng tác của Hoàng Hải Thủy:

“Vĩnh biệt, Marguerite.., anh không đủ giầu để yêu em như anh muốn, anh  không đủ nghèo để yêu em như em muốn..”

Tôi vẫn nghĩ về câu trên: Tại sao lại đem chuyện giầu, nghèo, tiền bạc vào trong Tình Yêu? Lẽ ra Armand phải nói như thế này:

— Em yêu.. Anh không yêu em đủ để yêu em như em muốn, em  không yêu anh đủ để cho anh yêu em như anh muốn..

Tiền bạc bao giờ cũng thù nghịch với Tình Yêu. Tiền bạc thường giết chết Tình Yêu. Trong cuộc chiến giữa Tiền và Tình, gần như trận nào Tiền cũng thắng. Nhưng trong Cuộc Tình La Dame auxCamélias Tình đã thắng Tiền. Marguerite yêu Armand vì Yêu, khơng phải vì Tiền.

Chậm đến ba mươi năm, sau cùng năm 2002, liêu lạc xứ người – Kỳ Hoa Đất Trích — trở lại với việc phóng tác tiểu thuyết sau hai mươi năm bị bắt buộc phải ngừng làm công việc tôi yêu thích nhất ấy, tôi phóng tác La Dame aux Camélias. Kỳ lạ làm sao..! Bẩy Bó tuổi đời mà Trái Tim Bẩy Bó của tôi vẫn mềm như trái tim tôi năm tôi mười tám tuổi. Không phải mềm như mà là mềm hơn. Khi phóng tác La Dame aux Camélias đến đoạn Quỳnh Lan dục Hồng Chương đi về thủ đô để nàng gặp ông thân của chàng, rồi để nàng đi khỏi căn nhà yêu đương của họ ở Phương Lâm, nước mắt tôi cứ ứa ra. Tất nhiên tôi dư biết đó là chuyện xẩy ra trong tiểu thuyết, chuyện không có thật, nhưng tôi vẫn cứ cảm động như đó là chuyện xẩy ra thật. Tôi nghĩ nếu đó là chuyện thật thì Quỳnh Lan đáng thương biết là chừng nào.

Năm nay mái tóc không xanh nữa.. Tôi đã đau thương, đã nợ nần.. Năm nay, với kinh nghiệm của người đã sống gần hết cuộc đời mình với việc viết truyện, khi đọc lại không nhớ là lần thứ mấy và phóng tác La Dame aux Camélias, tôi thấy truyện có hai vấn đề:

— Thứ nhất: khi đã yêu nhau như Quỳnh Lan, Hồng Chương yêu nhau, người ta không thể bỏ nhau dễ dàng như thế. Ðang yêu nồng nàn, tha thiết, Quỳnh Lan bỏ đi, để lại cho Hồng Chưlng lá thư đoạn tuyệt. Và Hồng Chương chịu thua luôn. Tôi thấy không đời nào Hồng Chương lại chịu mất Quỳnh Lan dễ dàng quá đến như thế. Người tình nào yêu như chàng, được yêu như chàng, cũng hành động như sau: chàng thủ khẩu súng, hay con dao nhọn, đến gặp nàng, kề súng vào thái dương nàng, dí dao vào cổ nàng, gằn giọng hỏi nàng:

“Tại sao em bỏ anh? Nói. Tất cả những lý do em viết trong thư đều không đúng. Tại sao em bỏ anh?”

Trong truyện, đang yêu nhau thắm thiết, Marguerite đột ngột bỏ đi, cùng trở về sống ở Paris mà Armand không một lần gặp mặt Marguerite để hỏi nàng về lý do nàng bỏ chàng, để chính tai chàng nghe nàng nói tại sao. Tôi thấy truyện viết như thế là không đúng tâm lý nhân vật. Chuyện thật không đời nào, dù đời xưa hay đời nay, đời sau, lại xẩy ra như thế. Thêm nữa sau đêm nàng đến với chàng, tại sao chàng không giữ nàng lại, tại sao khi họ gặp lại nhau  họ không lại sống với nhau, họ vẫn yêu nhau mà? Bây giờ họ còn yêu thương nhau hơn trước? Bây giờ họ cĩ thể Yêu nhau và Sống với nhau.

Chuyện thứ hai tôi nghĩ khi ông thân của Hồng Chương đến xin Quỳnh Lan nghĩ đến tương lai của con trai ông mà bỏ con trai ông, Quỳnh Lan có thể nói:

— Ông ơi.. Ông lẩm cẩm quá. Tôi không trách ông, ông có yêu bao giờ đâu, ông đâu có biết gì về Tình Yêu. Con trai ông yêu tôi, lấy tôi làm vợ, là phúc cho nhà ông, không yêu tôi con trai ông sẽyêu, sẽ mê em chơi bời khác, con trai ông đâu thoát được tay gái phong tình thủ đô, yêu mê em khác, lấy em khác làm vợ,  con trai ông, cả nhà ông nữa, sẽ khốn khổ, khốn nạn hơn. Còn cái thằng rể nào định lấy con gái ông mà bỏ không lấy con gái ông vì lý do người anh của con gái ông chơi bời, lấy đĩ làm vợ, là thằng cà chớn. Nó lấy con gái ông hay nó lấy con trai ông? Như thế, nó yêu thương gì con gái ông? Nếu nó lấy con gái ông làm vợ nó rồi, con trai ông mới lấy gái chơi bời làm vợ, nó đuổi con gái ông về nhà ông ư? Dẹp chuyện ông đi, ông ơi. Tôi yêu, tôi không bao giờ bỏ người tôi yêu cả, tôi không bỏ người tôi yêu vì bất cứ lý do gì. Con trai ông yêu tôi, ông để cho chúng tôi vợ chồng với nhau thì tốt cho nhà ông, ông làm toáng lên thì không ăn thua gì đâu, chỉ có hại cho nhà ông thôi. Ông ngăn cản chúng tôi yêu nhau, con trai ông sẽ khổ sở lắm đấy, tôi làm phúc nói trước cho ông biết.

Tôi viết giọng điệu rỡn chơi, nhưng sự thực là thế. Thay vì trả lời như thế, và trả lời như thế mới đúng, Quỳnh Lan đã dại dột bỏ Hồng Chương. Cuộc tình đẹp của hai người tan vỡ, Quỳnh Lan chết thảm – yêu như nàng mà mất Tình Yêu là nàng phải chết thôi – chuyện đó chắc hơn bắp rang, chắc hơn cua gạch, Hồng Chương không chết nhưng sống như người tàn phế. Tàn phế cả thể xác và tinh thần. Cuộc tình đẹp tan vỡ, hai người yêu nhau một chết thảm, một sống như chết. Không bao giờ Hồng Chương còn được gặp Tình Yêu. Chàng sẽ ân hận suốt đời vì chàng sống mà không có Quỳnh Lan, chàng sẽ oán hận ông bố chàng vì ông đã làm chàng mất Quỳnh Lan.

Với tôi La Dame aux Camélias là một truyện tình đẹp. Tôi đã xúc động nhiều khi tôi đọc truyện. Tôi phóng tác La Dame aux Camélias chậm mất bốn mươi năm; lẽ ra tôi phải phóng tác La Dame aux Camélias những năm 1960, khi tôi trẻ – 30 tuổi – lời văn tôi còn nhuyễn, còn mượt, còn tươi, nhưng cuối cùng hôm nay, ở xứ người, tôi đã phóng tác La Dame aux Camélias.

Tôi đặt tên truyện là Mang Xuống Tuyền Ðài.         

Bây giờ là bốn giờ chiều ở Rừng Phong, Xứ Tình Nhân, Kỳ Hoa Ðất Trích, sau trận bão tuyết để lại những thảm tuyết trắng đất, chiều nay nắng vàng như nắng những chiều mùa thu ở Sài Gòn, tôi nhớ lại những đêm sáu mươi năm xưa ở Hà Nội – 18 tuổi — tôi ứa nước mắt khi đọc lần thứ nhất La Dame Aux Camélias, tôi bồi hồi nhớ lại lần thứ hai tôi ưá nước mắt khi tôi đọc La Dame aux Camélias ở Sài Gòn năm tôi ba mươi tuổi.

Năm 2014, Tháng Ba, khi đọc và sửa lại bài này ở Kỳ Hoa Đất Trích  tôi 80 tuổi, lần thứ ba Chuyện Tình Mang Xuống Tuyền Đài – La Dame aux Camelias — làm tôi ứa nước mắt.

Tôi ký tên Hòang Hải Thủy dưới bài viết này.

4 Responses

  1. […] MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI (Hoàng Hải […]

  2. […] MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI (Hoàng Hải […]

  3. Theo hậu bối thì có lẽ chi tiết Quỳnh Lan chết làm nhạt đi câu chuyện, lẽ ra nếu tác giả để cô ấy sống và từ bỏ Chương vì hạnh phúc của hai người, người đọc sẽ thấy cái sự đấu tranh, sự éo le nó sâu sắc hơn nhiều.

  4. […] Công Hoan và cuốn hồi ký “Đời viết văn của tôi” (Vương Trí Nhàn). – MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI (Hoàng Hải Thủy). – Nguyễn Khắc Mai: Bàn về chữ “Hậu” với ông Cẩm Khê […]

Leave a comment